Thứ Hai, 23 tháng 9, 2024

Chương 288 - Đệ Nhất Hầu

 288. Hòa thượng cầu Phật không tị thế.

Xuyên qua một khoảng hoang dã là có thể nhìn đến thôn xóm ở phía trước.

Có tiếng khóc truyền đến trong cơn gió đầu hạ, trộn lẫn cả mùi máu tươi.

Tăng nhân đi theo hướng gió tanh nồng ấy, đường ruộng nho nhỏ, rải rác hoa màu ở hai bên ngã trái ngã phải, có thể thấy chúng chỉ được hời hợt mà trồng xuống, thời gian sau không được chăm sóc, hiện tại lại bị chân người và vó ngựa giẫm đạp, năm nay chắc chắn không có thu hoạch.

Cuối con đường ruộng nhỏ dần biến thành đường lớn đi thông vào thôn xóm.

Mặt đường đã được san bằng sửa chữa không thua gì những con đường quan đạo lớn có thể hành binh, cưỡi ngựa cuồn cuộn qua lại, như này cũng thấy được thôn xóm vốn giàu có thế nào.

Một tấm bia ranh giới được lập trên đường lớn, làm bằng đá tảng hoàn chỉnh được chạm trổ tinh mỹ, viết ba chữ 'Đinh Gia Trang' với lối chữ cổ xưa, tang thương.

Tăng nhân dừng chân lại, dưới nón cói truyền ra một tiếng thở dài, thụ yêu bị thiêu chết hai năm trước vẫn không thể ngăn cản được đại tai buông xuống thôn xóm.

Toàn bộ Đại Hạ lâm vào loạn thế, thôn xóm nho nhỏ sao có thể may mắn thoát khỏi đây.

Trượng trúc của tăng nhân chỉa xuống đất, lướt qua tấm bia đá đi vào trong thôn. Mặc kệ là nhà cửa lợp ngói đỏ hay là lều tranh trát bằng bùn đất đều đã biến thành đoạn bích tàn viên, đổ nát cháy xén, thỉnh thoảng còn nhìn thấy thi thể nằm lẫn bên trong.

Tăng nhân tìm theo tiếng khóc ra mười mấy người sống sót, đại đa số là trẻ nhỏ, bị người nhà giấu dưới hầm nên tránh được một kiếp.

Vì thái bình thịnh thế đã lâu, rất nhiều nhà không làm hầm, hoặc là làm quá bé nên chỉ có thể đem trẻ nhỏ là toàn bộ hy vọng của cả nhà nhét vào bên trong.

Bọn nhỏ nhìn thấy tăng bào, dù trên tăng bào có dính vết máu nhưng chúng vẫn nhào qua tựa như nhìn thấy thần tiên, khóc la cầu cứu.

Tăng nhân trấn an bọn nhỏ, xem xét toàn bộ thôn trang một phen, xác định rằng nơi này tạm thời không thể ở được mới nói.

"Đi lên núi Vân Mộng đi." Hắn vừa nói vừa ôm hai đứa nhỏ vào trong ngực.

Đám nhỏ còn lại đứa bồng đứa bế, lớn cõng nhỏ, không bị thương đỡ người bị thương, đoàn người nghiêng ngả lảo đảo đi theo tăng nhân về phía trước.

Núi Vân Mộng vẫn là rừng rậm núi cao như trước, không hề có dấu vết bị lửa đốt hay bị dẫm đạp, chẳng qua trong rừng không còn nghe được tiếng chim hót, cũng không nhìn thấy bóng dáng thỏ hoang, gà rừng, nó biến thành một ngọn núi chết.

Đạo quán vẫn còn, cửa lớn đóng chặt, cành lá rụng đầy trước cửa, trên mặt tường vây còn mọc ra cỏ dại, khiến cho Thanh Phong Quan thiếu đi vài phần tiên phong đạo cốt.

Tăng nhân gõ cửa rất lâu, bọn nhỏ cũng cầu xin mở cửa hồi lâu mới nghe được tiếng bước chân từ bên trong truyền ra. Trước tiên có ánh mắt từ bên trong lén nhìn, xác nhận không phải binh mã ác tặc cánh cửa mới kẽo kẹt mở nhỏ.

"A di đà phật." Tăng nhân ôm hai đứa nhỏ trên tay nên không thể tháo xuống nón cói, chỉ đành cúi người thi lễ.

Lão đạo mở cửa kêu ái dà một tiếng, nhìn nón cói tròn tròn mặt đầy kinh hỉ:

"Mộc đại sư! Ngài tới rồi!"

Nghe một tiếng Mộc đại sư, mấy đạo sĩ núp ở phía sau cũng lập tức lao tới, vui mừng tựa như thấy tiên nhân.

Đoàn người được nghênh đón vào, đứa nhỏ trong lòng ngực được nhận lấy, hòa thượng đưa tay tháo xuống chiếc nón cói, bày ra khuôn mặt thanh tú, sạch sẽ lại nghiêm nghị dưới ánh mặt trời.

Một lão đạo nhìn thấy gương mặt này, hàng nước mắt vẩn đục chảy xuống: "Mộc đại sư, hai năm không thấy, ngài trông vẫn như cũ, thật sự là quá tốt."

Mộc hòa thượng hỏi: "Ngũ đạo trưởng đâu? Còn ổn chứ?"

Nước mắt lão đạo chảy càng nhiều.

Trong lòng Mộc hòa thượng trầm xuống, sẽ không phải ....

"Khi phản loạn vừa mới bắt đầu Quan chủ đã rời đi." Lão đạo khóc ròng. "Ngài ấy nói là muốn đi càng sâu vào trong núi để vấn Đạo, 10 năm sau mới trở về."

Tim Mộc hòa thượng trở về vị trí cũ, hắn biết ngay mà, lão đạo sĩ kia sợ chết nhất, quả nhiên chạy trước.

"Đây là những người còn sống sót ở Đinh gia trang, các ngươi thu lưu một chút đi." Hắn nói.

Khi Quan chủ còn ở, Mộc hòa thượng ở trong đạo quan của bọn họ giống như gia chủ, hiện tại Quan chủ không còn nữa, Mộc hòa thượng càng như chủ nhân của mọi người.

Có chủ nhân về thật tốt.

Các đạo sĩ vui mừng tiếp nhận bọn nhỏ, mang đi rửa mặt, băng bó vết thương rồi nhóm lửa nấu cơm.

Còn Mộc hòa thượng lập tức đi vào phòng của Ngũ đạo nhân, tuy rằng Ngũ đạo nhân vô tình vô nghĩa bỏ chạy vứt xuống đồ tử đồ tôn nhưng phòng vẫn được thu dọn bảo trì sạch sẽ ngăn nắp. Trước tượng Tam Thanh đã không còn trái cây hương nến nhưng vẫn bày nước sơn tuyền mới mẻ trong vắt.

Mộc hòa thượng ngồi xuống đệm, đưa lưng về phía tượng bắt đầu tu thiền đả tọa, ánh nắng từ cửa sổ dần bò lên trên mặt hắn, rồi như không muốn trượt xuống lưu luyến không rời, gian phòng sống động lại phảng phất như yên ắng.

Vì đám nhỏ mới tới nên Đạo quan trở nên ồn ào, các đạo sĩ đi lại, bọn nhỏ đau xót rên rỉ, tiếng khóc thút thít tưởng niệm thân nhân, tất cả những thứ này đều không quấy rầy đến Mộc hòa thượng.

Hắn không ra thăm xem bọn nhỏ được an trí thế nào, các đạo sĩ cũng không đến quấy rầy, chỉ nhẹ chân nhẹ tay tiến vào đặt một âu nước sơn tuyền trước mặt hắn.

Cho đến 3 ngày sau, Mộc hòa thượng mới kết thúc tu thiền, đi ra khỏi phòng đứng dưới ánh mặt trời bình minh. Lớp râu lún phún mọc trên mặt hắn, nhưng hai mắt càng thêm sáng ngời, hàng mi dài hơi nhăn lại.

"Mộc đại sư, có gì không ổn ư?" Lão đạo đứng bên ngoài cẩn thận hỏi.

Mộc hòa thượng nhìn mặt trời dần mọc ở phương đông, đáp: "Thiên đạo vẫn như cũ, nhưng tựa hồ có chút không đúng."

Thời gian lão đạo tu hành quá ngắn, không hiểu được ý quan chủ, càng không hiểu được vị hòa thượng mà chính quan chủ cũng sợ hãi này, nghe thấy nói 'không đúng', cũng không biết nên nói gì, chỉ đứng ở bên cạnh lẩm bẩm hoảng sợ, là toàn bộ thế đạo không đúng rồi.

Mặt trời đỏ rực chói mắt khiến người choáng váng. Mộc hòa thượng nhắm mặt rồi mở ra, hắn thu hồi tầm mắt cầm lấy mộc trượng ở cạnh cửa, cất bước: "Ta đi đây."

Lão đạo hoảng sợ hỏi: "Ngài muốn đi đâu?" Cũng muốn rời khỏi đây, chạy tới núi sâu rừng già tìm Phật ư?

Đối phương đáp: "Trước nhất đi tới Giang Nam đạo."

Lão đạo vội duỗi tay bắt lấy tăng bào: "Đại sư, ở phía bắc Sở Quốc phu nhân cùng Mã Giang đang đối chiến thảm thiết tại Hoài Nam đạo, An Đức Trung đã đánh hạ 13 thành ở Đông Nam, Giang Nam đạo nguy cơ bốn phía, nơi này của chúng ta mới trải qua loạn binh là nơi an toàn nhất."

Mộc hòa thượng cười cười: "Ta khác với Ngũ đạo nhân, hắn tị thế cầu đạo, ta vào đời hỏi Phật."

Hắn đưa tay dùng mộc trượng chỉ về một hướng.

"Thái bình thịnh thế là Phật, loạn chiến tàn sát bừa bãi cũng là Phật."

Có thái bình thịnh thế thì cũng có loạn chiến, mà được gột rửa trong loạn chiến mới có thái bình thịnh thế, hết thảy đều là nhân quả, hết thảy đều là Thiên Đạo luân thường.

Lão đạo biết không ngăn được việc Mộc hòa thượng rời đi, ngay cả quan chủ cũng không ngăn được hòa thượng vào quan ăn ở, chỉ đành hai mắt đẫm lệ đưa tiễn, những người khác cũng theo tới đây.

"Đại sư, chúng ta sống thế nào đây?" Có đứa nhỏ khóc ròng hỏi Phật.

Mộc hòa thượng quay đầu lại nói: "Xá sinh mà sống, vọng sinh mà chết." 

Bọn nhỏ không hiểu về phật ngữ thiền cơ, tựa như bọn nhỏ cũng không hiểu vì sao cuộc sống lại biến thành thế này, nhưng chúng biết không thể ngăn cản hết thảy, chỉ có thể nhìn Mộc hòa thượng chống trượng thong dong mà đi, tựa như tiên nhân đạp mây tía đi giữa rừng rậm trong nắng sớm.

Tiên nhân đến vô tung đi vô ảnh, không thể vĩnh viễn ở bên người bảo vệ á.

Có đứa nhỏ quệt nước mũi, ngơ ngác nói: "Ta từng nghe cha nương nói, Sở Quốc phu nhân ở phủ Quang Châu, Hoài Nam đạo là tiên nhân, nàng canh giữ ở Hoài Nam đạo, bảo vệ mọi người đến cậy nhờ."

Lúc ấy, cha nương do dự có nên đi tới phủ Quang Châu hay không, nhưng rốt cuộc cố thổ nan li, luôn mong muốn tai họa sẽ không buông xuống, kết quả....

Đứa nhỏ bụp mặt bật khóc.

...

...

Tại phủ Giang Lăng, trong thành không chỉ đám nhỏ bật khóc mà người lớn cũng đang khóc ròng, nhà nhà đóng cửa, nhưng trên đường khắp nơi đều là người, 'ruồi nhặng' hình người tựa như không đầu va loạn vào nhau.

"Không thể ra khỏi thành, phản quân đã đánh tới đây, đi ra ngoài chỉ có chết."

"Phản quân đánh tới rồi, ở lại trong thành cũng chết thôi."

Ra khỏi thành hay tránh trong nhà tựa hồ như đều là con đường chết, khiến người không biết lựa chọn thế nào.

Đại trạch Lý gia cũng trở nên hỗn loạn.

"Sao lại thế này? Sao lại thế này?" Lý lão phu nhân không cần trống quải trượng, được một đám phụ nhân vây quanh vội vàng đi ra từ hậu trạch. "Tại sao còn không đi?"

Lý Phụng Thường cũng đang bị một đám quản gia tôi tớ hỗn loạn vây quanh, nghe thấy mẫu thân hỏi, chen qua trả lời: "Nương, lại chờ một chút, binh mã của chúng ta còn chưa trở về."

Lý lão phu nhân dậm chân mắng: "Trời đánh phủ Giang Lăng, sao có thể mượn binh mã của chúng ta! Binh mã của chúng ta há lại làm trâu ngựa cho kẻ khác!"

-----------------

Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2024

Chương 287 - Đệ Nhất Hầu

 287. Lễ vật mới lạ.

"Nguyên Cát thúc, mọi người tới xem này."

Lý Minh Lâu ngồi xổm trên mặt đất, vẫy tay gọi.

Nguyên Cát, Phương Nhị và Khương Danh có chút kinh ngạc, kinh ngạc về tư thế của Lý Minh Lâu, mái tóc đen nhánh tết thành bím, nàng mặc váy áo tựa như mây tía, dù ngồi xổm cũng không hề bất nhã, mà càng thêm phần kiều tiếu.

Nguyên Cát ngồi xổm xuống bên người nàng hỏi: "Đây là gì?"

Phương Nhị và Khương Danh liếc nhau rồi cùng ngồi xổm xuống theo.

"Đây là chó nhỏ làm bằng gỗ."

"Gần đây ngoài phố có một số thợ thủ công vừa đến, bán các loại đồ chơi, có cả hát múa rối bóng."

Chú chó gỗ này thô ráp vụng về, không phải món đồ thượng phẩm được chế tác tinh xảo, là loại đồ chơi mà những nhà không dư dả nhưng yêu thương trẻ nhỏ sẽ cắn răng mua về, vừa rẻ, vừa thô ráp, vừa chịu được va đập.

Hiện giờ càng ngày càng nhiều người tặng lễ cho Sở Quốc phu nhân, không bám vào một khuôn mẫu nào, chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn. Có người đưa lên viên trân châu lớn như quả trứng gà, cũng có người đưa lên bí phương độc môn làm trứng kho của bản thân.

Và chú chó gỗ này cũng là lễ vật được đưa tới đúng không?

Lý Minh Lâu duỗi tay vỗ lên đầu chó gỗ, dưới ánh nhìn chăm chú của Nguyên Cát, Khương Danh và Phương Nhị chú chó lật người, phun ra đầu lưỡi, bày ra lời thỉnh cầu 'đừng tức giận'.

Lý Minh Lâu cười rộ lên.

"Chơi vui đúng không." Nàng nói.

Nguyên Cát nhếch miệng cười gật đầu: "Chơi vui."

Phương Nhị và Khương Danh cũng gật đầu theo.

"Ta còn nhớ rõ trước kia Đại đô đốc mua hai con chó xồm từ biển, một lần có thể lộn nhào mười mấy cái." Khương Danh xoa vê chòm râu ngắn của mình.

Lúc ấy tiểu thư ngồi trên ghế vân cẩm tú năm màu chỉ nhoẻn miệng cười, cũng không phát ra tiếng, nhưng tiểu công tử mới tập đi thì bám vào đầu gối tỷ tỷ đứng dậy, cười khanh khách.

Hai chú chó kia chỉ lộn nhào vài lần, rồi được nuôi cùng đám gà cảnh, heo thơm, dê sữa, khổng tước, voi, vô ưu vô lự ăn ăn ngủ ngủ chơi chơi, cuối cùng chẳng thể lộn nhào được nữa.

Tiểu thư nhớ tới khi còn nhỏ, nhớ phụ thân à.

"Vậy à? Ta không nhớ được." Lý Minh Lâu nói, nàng còn cách Lý Minh Lâu 14 tuổi 10 năm cơ, mà lúc ấy chẳng qua thấy thú vị xong là qua, không có đặc biệt nhớ thương.

Nàng chỉ vào chó gỗ hiện tại đang ngồi xổm trước mắt.

"Võ Nha Nhi đưa."

Khương Danh chớp chớp mắt: "Đưa cho mẫu thân của hắn à?"

Mẫu thân hắn là một phụ nhân mắt mù, sao nhìn được cái này? Nghe thanh âm ư? Hoặc đây là ký ức từ nhỏ của hai mẫu tử hắn? Hoặc là ám hiệu? Giấu giếm huyền cơ gì à? Khương Danh thẳng sống lưng.

Lý Minh Lâu cười nói: "Tặng cho ta."

Lập tức tươi cười trên mặt Nguyên Cát, Khương Danh, Phương Nhị biến mất, lại nhìn chó ngố ngồi xổm trước mặt, biểu tình dần nghiêm trọng đề phòng.

"Vì sao lại tặng cái này?

"Có cơ quan ẩn giấu gì?"

"Khương Danh, ngươi không kiểm tra à?"

"Hắn không nói? Thư cũng không thấy đề cập."

Nghe thấy chất vấn, Khương Danh ảo não, thư Võ Nha Nhi viết hắn sẽ tự mình hủy đi, kiểm tra, nhưng thứ trong tay nải không hề nhắc đến cho tiểu thư mà chỉ nói cho mẫu thân, nên hắn không mở ra chỉ kiểm tra như bình thường.

Bất cứ thứ gì Võ Nha Nhi đưa tới, khi mở ra Võ phu nhân sẽ đều ở đây, nếu lòng dạ hắn có gì xấu xa sẽ chỉ hại chết mẫu thân hắn mà thôi.

Giờ lòng dạ xấu xa kia có khả năng giấu ở bên trong! Khương Danh duỗi tay cầm lấy chó gỗ, vừa định tay không tự mình hủy đi thì Lý Minh Lâu vội ngăn cản.

"Chỉ là món đồ chơi, hắn xin lỗi ta vì việc ở An Đông thôi." Nàng nói.

Khương Danh nắm chặt chó gỗ trong tay, cảm nhận vừa thô ráp vừa đâm tay: "Việc An Đông, xin lỗi bằng một món đồ chơi này?"

Nào có dễ dàng như vậy! Bọn họ chẳng phải đứa nhỏ trẻ người non dạ.

Lý Minh Lâu cười nói: "Đương nhiên không phải, ừm, đây chỉ là biểu đạt chút ý của hắn, còn chân chính đó là nhận lấy bọn A Tiến, ngoại trừ lời nói và việc làm thì những việc nhỏ khác cũng nên biểu đạt một chút, tuy rằng không có ý nghĩa, nhưng cũng khá thú vị."

Nàng cười đưa tay vỗ chó gỗ đang bị Khương Danh nắm chặt, tiếng lạch cạch vang lên, mảnh vải phun ra, 'Đừng tức giận', ta lộn nhào cho nàng xem.....

Nàng lại lần nữa bật cười ha ha.

Vui vẻ như vậy à? Nguyên Cát, Khương Danh, Phương Nhị nhìn nhau.

Bên người Đại tiểu thư chỉ có hai người phụ nữ, Võ phu nhân điên khùng bỏ qua, còn lại Kim Kết là nữ nhân cũng là nha đầu bên người bị Nguyên Cát gọi đến.

Kim Kết vô cùng vui vẻ đi tới, còn cố ý mang theo hộp đồ ăn đựng mấy món điểm tâm, nhưng vừa vào cửa đã hoảng sợ khi thấy 3 người đàn ông với biểu tình nghiêm trọng ngồi trước bàn.

"Con chó gỗ nhào lộn kia thú vị vậy à?" Nguyên Cát đi thẳng vào vấn đề, hỏi.

Kim Kết cười: "Thú vị ạ."

Khương Danh chỉ dám biểu đạt bất mãn với Kim Kết, hắn nhíu mày vỗ bàn: "Này thì có gì mà thú vị? Làm bằng gỗ, nhìn qua khá tinh xảo nhưng thật ra chỉ là một cái cơ quan nhét một cái dải rút, gỗ thì không có mài giũa, không quét sơn, không có châu báu điểm xuyết...."

Kim Kết nói: "Thú vị ở đây thì liên quan gì tới những cái đó ạ, tự tay làm, cố ý đưa cho tiểu thư, biết lộn nhào nói 'đừng tức giận', thật vui."

Nguyên Cát nghiêm mặt nói: "Tiểu thư sẽ không vì nhận được lễ vật mà quên đi từng chịu thiệt, tiểu thư là một người bình tĩnh."

Kim Kết trợn trắng mắt, cảm thấy mấy người đàn ông này quả thật khó mà giao tiếp.

"Thích thú với lễ vật cũng với việc tha thứ khi bị thiệt thòi thì có quan hệ gì đâu." Nàng nói. "Tiểu thư chỉ cảm thấy thích thú mà thôi."

Nói xong, nàng không vui vẻ gì phất tay áo rời đi, sau đó lại xoay người đem hộp đồ ăn đặt trên bàn cũng xách đi nốt.

Nữ nhân đúng thật kỳ lạ, chẳng thể hiểu được tự nhiên lại tức giận, cũng giống như chẳng thể hiểu được tự nhiên lại vui vẻ. Ba người Nguyên Cát lại liếc nhau một lần nữa.

"Ta không hề có nghi ngờ gì đối với sự bình tĩnh của tiểu thư, nàng sẽ không vì một con chó gỗ mà coi Võ Nha Nhi là người tốt." Khương Danh nhắc lại, chân mày khẽ nhăn. "Ta chỉ cảm thấy Võ Nha Nhi kia quá gian trá, quỷ dị, luôn có mục đích riêng khi làm tiểu thư vui vẻ."

Nguyên Cát gật đầu, cực kỳ tán đồng: "Ví dụ như lại lừa gạt binh mã của chúng ta."

Phương Nhị vốn trầm mặc ít lời, nay lại mở miệng: "Ta cảm thấy mấu chốt trong chuyện này là ở tiểu thư."

Tiểu thư chưa từng sai! Tiểu thư bị dụ hoặc cũng không hề sai! Sai là ở kẻ dụ hoặc cùng với bọn họ khi không có ngăn cản phòng ngừa. Nguyên Cát và Khương Danh trừng mắt nhìn Phương Nhị.

"Theo ý ta, vấn đề ở đây là tiểu thư cảm thấy những đồ vật này chơi vui." Phương Nhị vội nói thêm vài câu giải thích. "Nếu tiểu thư không cảm thấy thích thú thì hắn có đưa bao nhiêu thứ này nữa thì cũng vô dụng."

Khương Danh nhanh chóng phản ứng lĩnh hội ý của Phương Nhị, cũng nghĩ đến vấn đề mấu chốt, vỗ chân một cái: "Ta hiểu rồi, tiểu thư cảm thấy thích thú là vì chưa bao giờ gặp qua những đồ vật không đáng giá tiền như này."

Lý Minh Lâu là ai chứ, từ nhỏ đến lớn ăn uống dùng đều là trân phẩm, dù là một món đồ chơi nhỏ cũng xuất phát từ danh gia tài chất quý trọng.

Loại sắt vụn đồng nát, đầu gỗ rỉ sét này đối với nàng quả thật là hiếm có.

"Bên Võ Nha Nhi kia ngay cả cơm cũng không đủ no, chỉ có thể làm được mấy thứ không đáng giá tiền." Khương Danh vuốt râu cười. "Chúng ta mang nhiều mấy thứ như này cho tiểu thư, nàng thấy nhiều tất nhiên sẽ không để mắt tới nữa."

Đúng là như thế, Nguyên Cát và Phương Nhị gật đầu, chân mày giãn ra.

...

...

Lý Minh Lâu bắt đầu nhận được lễ vật mà Nguyên Cát, Khương Danh, Phương Nhị đưa tới.

Mà thứ người một nhà đưa cũng không thể xem như lễ vật, bọn họ chỉ thuận tay mang về cho nàng vài thứ cảm thấy thú vị khi đi ngang qua phố, ở quân doanh hay trên đường cái. 

Hầu hết là chút đồ kỳ kỳ quái quái, như tượng đất miễn cưỡng có thể nhìn ra hình dạng một chú heo, hay một chú dê được khắc gỗ với tỉ lệ quỷ dị, hoặc diều giấy có thể bay lại còn phát ra tiếng kêu.

Mọi hành động của Sở quốc phu nhân đều bị người người nhìn chằm chằm, đám người Nguyên Cát, Khương Danh cũng không ngoại lệ. Người phản ứng lại đầu tiên chính là Trường sử, tiếp theo là những người trong nha môn tri phủ, rồi thương nhân trên đường. Mọi người đều biết hiện tại Sở quốc phu nhân thích những đồ vật thú vị bằng chất liệu rẻ tiền.

Đây quả là điều kỳ lạ.

Khi Võ thiếu phu nhân ra cửa bị mọi người vây quanh, lúc này không còn kỳ trân dị bảo mà là những đồ vật với hình thù kỳ quái bằng chất liệu giá rẻ, về sau, không chỉ là món đồ chơi mà còn xuất hiện những loại công cụ thực dụng, ví dụ như cung tiễn làm bằng sợi bông dâu tằm có lực sát thương cực lớn, hoặc ống trúc dài khiến người ta có thể nhìn xa hơn...

Lý Minh Lâu vừa cười vừa để Nguyên Cát chọn lựa vài món đồ từ số đó, biến phế thải thành bảo vật.

Cùng lúc đó, đúng như lời đám Khương Danh khẳng định, Lý Minh Lâu không hề mất đi lý trí và sự bình tĩnh, chờ Khương Lượng và Lưu Phạm tung hoành giải quyết những lý gián trong châu thành, dưới sự khống chế của phủ Quang Châu binh mã được củng cố, Chu Hiến ở Nghi Châu suất binh tập kết ở phía Nam, cùng bắt đầu thu phục phía đông của Hoài Nam đạo.

Chiến hỏa bốc cháy hừng hực ở Hoài Nam đạo, quấy cho bốn phía khắp nơi trở lên hỗn loạn, vô số dân chúng đào vong. Vệ quân, phản quân, tặc quân hoành hành, thôn xóm quanh thành trấn đều trong biển lửa, san bằng đường lớn uốn cong đường núi, dân cư thưa thớt.

Một người đứng trên đồi núi phập phồng, nhìn về phía pháo hoa xuất hiện ở nơi xa, có nghĩa là bên kia có thôn xóm, nhưng cũng có nghĩa là thôn xóm đã gặp phải kiếp nạn.

Giày rơm dẫn lên cỏ xuân chết héo vì bị vó ngựa giẫm đạp, bước từng bước về phía trước, cho tới khi nhìn đến tử thi nằm ở rãnh nước.

Đây là một gia đình có ba người, cha, mẹ và đứa con trai nhỏ bị một trường mâu xuyên thấu, đóng đinh bên nhau.

Hành lý rơi rụng bên người, đã bị bới tung, chỉ còn lại quần áo giày vớ, việc này do tặc binh trộm cướp gây ra. Bởi Vệ quân sẽ không cứu cũng không thương tổn dân chúng mà phản quân sẽ bắt đi tráng dân trưng binh, chỉ có tặc quân trộm cướp mới không cần người chỉ giựt tiền.

Loạn thế lưu ly, tiếng kêu than dậy đất trời.

Giày rơm tiến thêm một bước, nón cói to rộng rũ xuống một bóng râm, ngón tay thon dài trắng nõn vươn ra khẽ vuốt mắt cho ba người không nhắm mắt, bởi vì đứng gần mà tăng bào dính máu.

"A di đà phật."

Âm thanh trong trẻo mang theo đầy thương cảm, sau một tiếng niệm thương xót, mộc trượng trong tay rơi xuống mặt đất, giày rơm sải bước về phía trước.

----------------------------

Thứ Ba, 3 tháng 9, 2024

Chương 286 - Đệ Nhất Hầu

 286. Từ biệt trở về.

Khương Danh cõng tay nải đi tới quân doanh.

Có thể nói, thành Tương Châu hiện giờ đều là nơi đóng quân.

Lúc trước khi bị phản quân An Khang Sơn chiếm cứ, chúng đã giết toàn bộ quan viên và một nửa dân chúng, trong lúc chiếm đóng lại bắt bớ dân phu khiến dân cư lại hao tổn không ít, tới khi Võ Nha Nhi suất quân tấn công thì vô số phụ nữ, trẻ em và người già cả lại bị chúng coi như dê bò đẩy ra làm tấm chắn hy sinh.

Chấn Võ quân khống chế Tương Châu, tuy rằng không thương tổn dân chúng nhưng sẽ không nuôi dưỡng bọn họ, càng sẽ không giống Võ thiếu phu nhân, hấp dẫn lưu dân đến dưỡng thành.

Đối với Chấn Võ quân mà nói, nhiệm vụ chính yếu là chinh chiến.

Dân chúng may mắn còn sống sót bôn ba rời khỏi Tương Châu, hướng về Lân Châu ở nơi xa, hoặc dạt về Mạc Bắc, Sơn Tây, mang theo kỳ vọng và cầu mong có thể sống sót ở loạn thế này.

Hiện giờ, khắp nơi trên đường lớn, người qua lại đều là binh mã, tầng tầng lớp lớp quân doanh được dựng lên ở ngoài thành. Bởi, tuy rằng phản quân của An Khang Sơn đã rút lui nhưng thế cục vẫn còn đang giằng co, thỉnh thoảng vẫn diễn ra vài trận đối chiến có lớn có nhỏ. Cả hai bên đều đang chờ đợi đối phương xuất hiện kẽ hở để thu phục lại phần đất mất đi hoặc chiếm thêm được thành trì.

Trước tiên, Khương Danh đi tìm Tiểu Oản, được biết Tiểu Oản đang cùng với 3 nữ đồng trị liệu cho thương binh, hắn còn chưa kịp tới gần đã nghe được tiếng kêu gọi 'tiểu đại phu, tiểu đại phu' hết đợt này đến đợt khác hoặc thấy 2-3 tên lính khiêng thương binh chạy như bay.

Sau đó, Tiểu Oản đi ra, yêu cầu bọn họ dừng lại, kiểm tra ngay tại chỗ, đó là một thương binh xương bị gãy rời lòi ra khỏi thịt xuyên từ trước ra sau, thật dọa người.

Tiểu Oan cầm lấy một con dao chỉ bằng hai nhát dao đã cắt đứt cốt nhục ở hai đầu, cánh tay gầy yếu chạm vào cơ thể người bị thương, sau đó dùng sức nhấn một cái ấn phần xương bị lòi kia vào.

"Thất tỷ, bát tỷ." Hắn gọi. "Cửu muội."

Hai nữ hài tử vẫn luôn đi theo bên người hắn lập tức giơ lên những nan trúc dày đặc cuốn chặt quanh vết thương, một người khác thì đem thứ thuốc mỡ đen xì xì bôi lên nan trúc đó.

Việc cứu trị diễn ra một cách nhanh chóng như nước chảy mây trôi, cùng với những tiếng kêu 'tiểu đại phu' của những người khác, Tiểu Oản vội vàng qua lại.

"Tiểu Oản, Tiểu Oản." Có người chạy tới hô.

Nhưng lại bị người bên cạnh nhắc nhở: "Phải gọi là 'tiểu đại phu'."

Lại có người chần chờ nhắc: "Gọi công tử và tiểu thư đi, dù gì cũng là nghĩa tử, nghĩa nữ của đô đốc mà, là thiếu phu nhân cố ý phái đến để tẫn hiếu hỗ trợ Đô đốc."

"Thật đúng là có thể giúp đỡ." Binh tướng ở một bên quan sát đã lâu cảm thán.

Nhưng cũng có người bĩu môi: "Cứu được hay không còn chưa biết đâu."

Máu đã ngừng chảy, xương cũng đã ấn vào trong, da thịt bị xé rách cũng đã khâu vào, nhưng có thể sống hay không còn chưa biết, mà có sống được thì sau có tàn tật hay không cũng chưa thể nói trước, những điều này cần phải có thời gian để kiểm chứng.

Mà muốn kiểm chứng cũng là một quá trình để chấp nhận, Khương Danh lộ ra nụ cười vui mừng, đám nhỏ còn lại cũng nhanh chóng tới đây.

Bọn chúng đã thay đi cẩm y hoa phục, túi thơm châu báu khi vừa mới đến, mặc vào binh bào có chút không phù hợp với thân thể, cầm lên binh khí có lớn có bé, những khuôn mặt được Sở Quốc phu nhân nuôi đến béo tròn hồng nhuận cũng trở nên xám xịt.

Khương Danh nhìn bọn chúng: "Ta sắp đi về rồi, nếu mấy đứa thay đổi chủ ý muốn về thì đây là cơ hội cuối cùng."

Mười ba đứa nhỏ, cả nam lẫn nữ có đứa nhìn nhau, có đứa cúi đầu nhìn mũi chân mình hoặc nhìn sang nơi khác.

"Tuy rằng khi ở nhà đều nghĩ kỹ rồi, nhưng những trải nghiệm chân thật ở đây lại khác với những gì đã nghĩ khi còn ở nhà." Khương Danh ôn hòa nói. "Dù phải chịu khổ, chịu mệt cũng không thể nói muốn về nhà là có thể về."

Thanh âm của hắn trở nên nghiêm túc.

"Hơn nữa, đối với người nơi này, mấy người là người ngoài, thậm chí là kẻ địch."

Mặc kệ là người ngoài hay kẻ địch, thì cuộc sống sẽ không tốt lắm.

Mười ba đứa nhỏ lại người nhìn ta, ta nhìn người, ta nhìn chân mình, bước chân khẽ động, thân mình khẽ đong đưa.

"Tuy rằng có phu nhân ở, có thể bảo đảm tính mạng của mấy đứa vô ưu, nhưng những chuyện khác, đặc biệt là những chi tiết rất nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày sẽ nằm ngoài tầm với." Khương Danh tiếp tục: "Bị coi là người ngoài bao lâu, khi nào mới được công nhận, thì hoàn toàn dựa vào bản thân mấy đứa."

Tầm mắt của hắn nhất nhất đảo qua từng đứa nhỏ.

"Những ngày qua, mấy đứa dù ít hay nhiều đã được trải nghiệm sinh hoạt ở nơi này, cho nên trước khi đi phu nhân đã để với ta, hỏi lại một lần nữa."

Một đứa nhỏ ngẩng đầu cười hì hì: "Danh thúc, đa tạ ngài, chúng ta đều nghĩ kỹ rồi."

"Thời điểm ở nhà cũng đã nói rõ." Một đứa nhỏ khác nói. "Nếu lúc này lại bảo về thì việc trở về hay ở lại nơi này không có gì khác nhau cả."

Ở nơi này sẽ chịu khổ, nhưng nếu vì sợ hãi mà lựa chọn trở về, thì người lựa chọn đó còn có thể ở lại bên người Võ thiếu phu nhân hay không? Có thể Võ thiếu phu nhân không thèm để ý việc nuôi thêm một phế vật, nhưng những người khác sẽ thấy thế nào? Như vậy hoặc là đi quân doanh, hoặc tìm cái góc nào đó tự sinh tự diệt đi thôi.

Khương Danh cười cười, hai đứa nhỏ này, một đứa tên A Tiến, một đứa tên A Hiếu, cũng là một trong những đứa sửa họ Võ đầu tiên.

Mười ba đứa nhỏ này sắp xếp dựa theo tuổi tác, nhưng địa vị lại dần dần không liên quan quá nhiều đến tuổi tác. 

Võ Tiến lớn tuổi nhất, Võ Hiếu nhỏ tuổi nhất, nhưng rõ ràng là cầm đầu trong nhóm.

Khương Danh nhìn bọn chúng mang theo một chút ý vị sâu xa: "Mấy đứa có thể cẩn thận suy nghĩ đến điều này, thì có ở lại ta cũng không hề cảm thấy lo lắng."

Đại tiểu thư thiện tâm không ngại nuôi dưỡng kẻ rảnh rỗi hay phế vật, nhưng muốn ở cạnh nàng thì không được. Nhân lực, tài nguyên chỉ có vậy, ngươi không làm được gì thì phải tránh đường thôi.

Nếu bọn nhỏ trước mặt thực sự muốn cùng hắn trở về, đương nhiên hắn sẽ mang về, nhưng người có tâm tính như vậy cũng không cần thiết ở lại bên cạnh Đại tiểu thư, có thể ban cho một miếng cơm, còn con đường rộng mở để tiến tới và tiền tài, cơ hội để bồi dưỡng thì tuyệt đối sẽ không có.

Có đứa cười nói: "Huống chi, cha và mẫu thân cùng giống nhau, mẫu thân không ở thì có cha ở, nơi này cũng là nhà."

Khương Danh cười càng thêm vừa lòng, đưa tay vỗ vỗ đầu vai hắn: "A Tin à, ngài có thể nghĩ vậy là được rồi." Hắn lại nhìn những đứa khác. "Trước khi đi, thiếu phu nhân đã dặn dò, muốn mấy đứa nhiệt tình coi người như cha, mấy đứa đừng nghe xong bỏ đấy, nhất định phải ghi tạc trong lòng, trước tiên phải thật lòng với người khác thì người khác mới có thể thật lòng với mình."

Đám Võ Tiến nghiêm túc, đồng thanh thưa vâng.

Khương Danh ôm tay dùng thân thân hạ nhân thi lễ với bọn trẻ: "Các công tử, các tiểu thư, bên Đô đốc làm phiền các ngài, Khương Danh bái biệt."

Nhìn Khương Danh rời đi, dần biến mất trong tầm mắt, Võ Tiến quay đầu gọi A Tin: "Lời vừa rồi đệ nói rất đúng."

Võ Tin cười hì hì.

"Cha và nương thân thiết giống nhau nhưng có nương trước thì mới có cha." Võ Tiến nhìn mọi người. "Mọi người cũng phải ghi nhớ điều này."

Bọn nhỏ cả trai lẫn gái đều hô vâng.

"Được rồi, mọi người đi làm việc đi." Võ Tiến vẫy vẫy roi nhỏ trong tay. "Làm việc nghiêm túc vào, nhưng cũng đừng bị lời của Danh thúc dọa nhé. Chúng ta là chiến sĩ cũng là trẻ nhỏ, hơn nữa còn là các tiểu công tử, các tiểu thư của Võ thiếu phu nhân và Võ Đô đốc."

Độ công nhận là mấu chốt để một người tồn tại được, bọn họ tới để làm con cái, không thể bị thu hẹp trở thành người ngoài mà phải để mọi người biết đến và nhớ kỹ.

"Vậy đệ mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi rồi."

"Khi chúng ta không vui cũng có thể nổi giận chứ."

"Thế thì đệ cũng muốn ăn nhiều thịt một chút."

Có vài đứa lập tức hiểu ra, mồm năm miệng mười kêu.

"A Mão, đệ có thể nghỉ ngơi nhưng đừng vứt vớ thúi của mình lên giường của ta! Ta sẽ không giặt cho đệ đâu."

"A Viên, A Tĩnh mấy huynh không vui thì đi mà nổi giận với người khác, đừng bắt nạt chúng ta."

"Dương Tư, đệ lại muốn trộm ăn thịt của ta, đúng không!"

Đám còn lại cũng nhanh chóng phản ứng, mồm năm miệng mười đáp.

Bên này, bọn nhỏ nhốn nháo hi hi ha ha, nhóm binh tướng đứng nơi xa không nhịn được móc móc lỗ tai.

"Trẻ con nhiều thật ồn ào." Bọn họ nói. "Mang đám nhỏ cho Đô đốc, thiếu phu nhân hẳn là thanh tịnh."

...

...

Khi Khương Danh đông đột tây đi về tới phủ Quang Châu thì hoa màu ngoài đồng đã lên xanh mượt, cơn mưa nhỏ mới vừa tắm rửa sạch sẽ cho thành trì.

Lý Minh Lâu vẫn ở nội trạch phủ nha như cũ, không dọn vào gia trạch nhà họ Hoàng nơi mà trường sử đã chọn, bởi bên nàng thanh tịnh ít người, chỉ có Khương Lượng và Lưu Phạm hàng ngày tới trò chuyện.

Nhưng mấy ngày nay Khương Lượng và Lưu Phạm cũng rất bận, có một số quan viên ở các châu thành tới bái kiến Sở Quốc phu nhân, cũng có người báo bệnh, báo nhà có việc v...v.... không có đến. Khương Lương và Lưu Phạm phụng lệnh Sở Quốc phu nhân đến thăm, mang theo đại phu và binh lính giải ưu đuổi phiền cho bọn họ.

Lần này Võ Nha Nhi không đưa nhiều đồ về lắm, chỉ có một tay nải nhỏ cùng một phong thư.

Lý Minh Lâu nghe Khương Danh hội báo, thật ra không cần nghe cũng biết thái độ của người kia. Nàng lười biếng mở thư ra, tùy tiện nhìn lướt nội dung, viết nhiều hơn so với trước kia, đơn giản là những lời khách sao cảm ơn, cảm tạ gì đó, nhưng còn có thêm lời xin lỗi.

[Bởi vì sự tình quan trọng, thỉnh nàng dụ địch mà không thể nói rõ, thật lấy làm hổ thẹn.]

Sự tình nghiêm trọng, ý là không tin được đúng không, sợ nói ra nàng không chịu trở thành mồi nhử, không muốn xuất hiện kết quả đó nên dứt khoát không cho nó cơ hội xuất hiện, trực tiếp lừa gạt, Lý Minh Lâu bĩu môi.

[Chúng ta có con trai, con gái, về sau nàng phụng dưỡng mẫu thân, ta giáo dục con cái, có nâng có đỡ, nắm tay cộng tiến.]

Lý Minh Lâu vứt thư lên bàn, nghĩ, vậy phải xem muốn nắm tay cộng tiến như thế nào.

Buồng trong chợt vang lên tiếng 'cạch', sau đó là tiếng Kim Kết bật cười.

"Tiểu thư, người nhanh xem này." Nàng hô.

Lý Minh Lâu đi vào, xem cái gì?

Kim Kết đã mở tay nải nhỏ mà Võ Nha Nhi đưa tới, bên trong có một đôi giày da, đây là cho Võ phu nhân, còn có thêm một cái hộp, hộp nhỏ được mở ra, một con chó nhỏ được lắp ráp bằng gỗ ngồi xổm trên mặt đất.

Thứ gì đây?

Kim Kết ngồi xổm trên mặt đất: "Tiểu thư, người xem, thứ này có thể động đậy."

Nói rồi, nàng đưa tay vỗ nhẹ lên đầu của con chó gỗ.

Chó gỗ phát ra tiếng cạnh, lật về phía sau, đầu lưỡi phun ra khi vừa chạm đất, lưỡi được làm bằng mảnh vải, trên đó viết ba chữ, 'đừng tức giận'.

Cùng với một tiếng cạch, đầu lưỡi nó thu lại, chó gỗ khôi phục lại tư thế ngồi xổm.

Lý Minh Lâu ngạc nhiên, nàng cúi thấp người duỗi tay vỗ vào chó gỗ, chú chó lại một lần nữa lật về sau phun ra đầu lưỡi.

Nàng nhìn chó nhỏ thè lưỡi mà cười ha ha.

---------------------------