28. Phiên ngoại
Mùa xuân năm sau, trấn nhỏ an tường an hòa, Tề Diễn bận rộn làm việc một ngày ở y quán về đến nhà, chuyện đầu tiên chính là trở về phòng vấn an thê tử vừa mới sinh không bao lâu.
"A Diễn, chàng đã về."
Trong phòng Thu Trì ngồi ở trên giường, bên cạnh nàng để hai tã lót, bên trong hài tử đang ngủ say, nghe được ngoài phòng có tiếng bước chân, liền biết hắn đã về.
Tề Diễn sải bước vào phòng, đem cửa phòng gắt gao đóng lại, hiện tại Thu Trì còn đang ở cữ, không thể trúng gió.
"Có mệt hay không?"
Hắn ngồi bên cạnh nàng, động tác không thuần thục nhưng dị thường ôn nhu bế một nữ anh vào trong lòng, nhìn hài tử phấn điêu ngọc trác trong tã lót, lại nhìn trên giường một nữ nhi khác giống nhau như đúc, hắn cười cười:
"Hai nữ nhi đều giống nàng."
Trên mặt Thu Trì tràn đầy hạnh phúc cùng nụ cười thỏa mãn, lắc đầu nói:
"Hài tử còn nhỏ như vậy, chàng nhìn đâu ra tới."
Từ khi giả chết thoát thân, nàng và Tề Diễn lấy danh nghĩa phu thê sống ở trấn nhỏ này, vì chiếu cố gia dụng, Tề Diễn ở đây mở y quán, vì y thuật tinh vi, không ít người bệnh chung quanh nghe danh mà đến, làm cho y quán rất nhiều thời điểm bận rộn, khó có được thời điểm nhàn rỗi.
Bệnh của Tề Vũ sau khi chữa khỏi, Tề Diễn không trở về Tề phủ nữa.
Kỳ quái là, Tề mẫu cũng không phái người đi tìm tiểu nhi tử đã biến mất lâu như vậy.
Thu Trì không biết Tề Diễn cùng Tề mẫu có hiệp nghị gì, nhưng nghi hoặc thật lâu, Tề mẫu cư nhiên không tìm tới nơi này, đáng tiếc nàng không có tâm tư tìm hiểu gút mắt rối rắm của Tề Diễn cùng Tề mẫu, hơn nửa tháng trước, nàng sinh hạ một đôi song sinh nữ, mới làm mẹ thật sự luống cuống tay chân.
"Đại ca có tin tức gì không"
Hai tháng trước, thân thể Tề Vũ khỏi hẳn, hắn thuyết phục Tề mẫu cho hắn một mình vân du, không biết đang ở chỗ nào, ngẫu nhiên sẽ sai người truyền tin, nhưng không đề cập nơi hắn đang ở.
Tề Diễn lắc đầu:
"Không có, bất quá hắn sai người tặng quà cho hai hài tử, ta bảo người đặt ở ngoài sảnh."
"Hy vọng đại ca có thể bình an không có việc gì."
Thu Trì thở dài, lực chú ý thực nhanh bị nữ nhi trong ngực đang oa oa khóc lớn hấp dẫn đi, kiểm tra một chút, mặt mày ủ ê:
"Nàng lại tiểu."
Thực bất hạnh, đứa này vừa mới khóc không bao lâu một tiếng khóc từ trong ngực Tề Diễn cũng vang lên, tiếng khóc không ngừng như phối hợp lẫn nhau.
Tề Diễn bất đắc dĩ cười, nhận mệnh đổi tã mới, trong mắt mang theo sủng nịnh:
"Khóc càng ngày càng lợi hại"
"Đúng vậy, hai nữ nhi đâu, A Diễn nên nỗ lực, của hồi môn của hai đứa đều trông cậy chàng."
Thu Trì buồn cười nói.
"Lúc này mới bao lớn, chuyện của hồi môn..."
Tề Diễn ninh mày, nghĩ hai cái cơm nắm tương lai lớn lên, gả vào nhà người khác, trong lòng hắn không thoải mái, hắn còn chưa có ôm nóng đâu.
"Đúng vậy, mười lăm mười sáu năm qua thực nhanh, đừng nhìn hai nàng hiện tại mới nho nhỏ một đoàn, mười mấy năm sau đều trở thành đại cô nương rồi."
Thu Trì cảm thán nói, nghĩ đến sau này nữ nhi gả chồng, trong lòng cũng sinh ra nùng liệt không tha.
Tề Diễn hung hăng lắc đầu nói:
"Mặc kệ, chuyện gả chồng còn quá sớm, chờ hai mươi mấy năm sau rồi lại nói cũng không muộn."
Thu Trì vô ngữ:
"Thế đạo như vậy, hơn hai mươi tuổi đều thành gái lỡ thì."
"Cùng lắm thì kén rể."
Tề Diễn chọn mày, không để ý chút nào.
"Phốc, một nam nhân tốt sẽ không ở rể."
Thu Trì muốn cười nhưng không thể cười, nhưng tình hình thực tế là vậy, tuyệt đại đa số nam nhân ở rể, đều là ham ăn biếng làm hoặc là không có bản lĩnh gì, nếu không bọn họ sẽ không ở rể.
Lời này khiến Tề Diễn không còn gì để nói, tính, giờ hai nữ nhi còn nhỏ, chuyện tương lai, tương lai lại nói cũng không muộn.
HOÀN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét