An Nhiên thở hao hến nhìn anh, cô vừa bị Chiến Luyện đè trên cửa. Anh vội đặt ngọn nến ở trên bàn đá phòng tắm, rồi nhanh chóng chặn cô lại, nhỏ giọng hỏi:
"Ấy dà, mỹ nhân ở đâu đưa tới cửa thế này? Để anh hôn cái được không?"
"Chỉ hôn một cái thôi à?" An Nhiên mím môi cười.
Đôi mắt cô nhìn Chiến Luyện, dụ hoặc một cách trắng trợn nha. Nước ấm đã được xả đầy một bồn tắm làm cho căn phòng trở nên ấm áp và dễ chịu. Cô đưa ngón tay lên lướt qua cổ rồi chạm vào cằm của anh, đè thấp thanh âm nói nhỏ:
"Động tĩnh có thể nhỏ một chút được không?"
"Nhỏ à? Không thể nhỏ nha!!!"
Chiến Luyện nở nụ cười giống một gã háo sắc, anh ôm lấy cô vừa giúp cô cởi quần áo vừa nhẹ nhàng dụ dỗ nói: "Gọi 'ông xã' đi nào."
Anh đâu phải chỉ muốn cho cô gọi mình là 'ông xã', anh còn muốn cô mở miệng kêu lên, anh muốn nghe thanh âm mất hồn của cô!
"Anh đừng...."
Thanh âm đứt quãng của cô vang lên trong ánh nến lúc mờ lúc tỏ, tấm gương trong phòng phản chiếu lại cảnh xuân kiều diễm cùng với hơi nước mê mang, thanh âm nho nhỏ tựa như rách nát tựa như rên rỉ trào ra.
Tại cái thời điểm như thế này, người đàn ông đang bắt nạt cô đây còn cố ý hỏi nhỏ vào tai cô rằng:
" 'Anh đừng' làm gì?"
"Đừng.... bắn ... bên trong...~~~"
Sẽ mang thai đấy!
Vài giờ đồng hồ khiến người mặt đỏ tim đập đã trôi qua, Oa Oa cũng ngủ say mấy giờ rồi. Cô nhóc đói bụng nha vì vậy vừa tỉnh đã khóc lên vừa lúc kịp thời cứu vớt ma ma của mình đang giãy giụa trong phòng tắm. Ngọn nến đã tàn từ lâu, trong căn phòng tối om chỉ có thể dựa vào xúc giác và kinh nghiệm để vùng vẫy thoát ra.
Ngoài cửa sổ trong đường hầm bằng băng, mấy ngọn đèn leo lét treo trên nóc đường hầm tản ra thứ ánh sáng mỏng manh. Trương Bác Huân mặc một chiếc áo khoác nỉ, chân đi quân ủng đạp từng bước vững chắc trên nền tuyết, hắn chậm rãi đi đến gần biệt thự nhà An Nhiên.
Hắn muốn tới chào tạm biệt với nhóm người họ, thù của Phủ Tử đã báo, hắn phải rời khỏi nơi này thôi, hắn muốn đi tìm một nơi không có Đường Ti Lạc để chậm rãi chữa trị trái tim đã vỡ nát này.
Hắn không biết điều này cần bao nhiêu thời gian, thậm chí có khả năng dùng cả đời để hàn gắn, nhưng chỉ cần không ở nơi này, không ở dưới một mái hiên với Đường Ti Lạc, hắn còn có cơ hội thở dốc.
Chỉ còn vài mét nữa là tới sân nhà An Nhiên, ở bên ngoài vốn dĩ có một hàng rào cao bằng nửa người, hiện giờ nó đã bị một tầng băng dày phủ lên biến thành một bức tường trắng.
Gần cửa cổng, có một người phụ nữ mặt chiếc áo lông vũ dài màu vàng, vào khoảnh khắc hắn xuất hiện, người này đứng lên, nhìn chằm chằm vào hắn, lẳng lặng khóc nấc, trong miệng còn lẩm bẩm nói:
"Trương Bác Huân, anh đi đâu vậy? Tại sao anh không tới tìm tôi?"
Trương Bác Huân đứng khựng tại chỗ, bên cạnh mình là đống lửa đang cháy bập bùng, thực ra nó đã sắp tàn rồi. Hắn nhìn Đường Ti Lạc đang khóc, trên khuôn mặt anh tuấn hiện vẻ lạnh lẽo trước nay chưa từng có. Trái tim đã vỡ vụn, nó đã không phân biệt được đâu là đau, đâu là không đau nữa rồi.
Dù sao đau đớn cũng đã đủ lâu đến nỗi hắn gần như chết lặng.
Đường Ti Lạc thấy Trương Bác Huân bất động, cô ta vừa khóc vừa bước tới ôm chặt lấy thân mình thẳng tắp cứng rắn của người kia. Thân thể của đối phương thật sự rất cứng rắn, cộm lên khiến cô ta thấy đau. Cô ta chỉ biết chôn mặt vào áo khoác của người ấy, nghẹn ngào nói:
"Anh làm sao vậy, Trương Bác Huân? Tôi là Đường Ti Lạc nha, anh làm sao vậy, tựa như bị thay đổi rồi! Anh không quen biết tôi ư?"
Đôi tay Trương Bác Huân chậm rãi mở ra, không phải muốn ôm Đường Ti Lạc mà bàn tay tay hắn dừng ở không trung một chút, rồi nhẹ nhàng đẩy đối phương ra, vừa định mở lời, thì ở phía sau, Lưu Chi vọt tới, kêu lên:
"Trương Bác Huân, Trương Bác Huân, cậu có thấy Toa Toa ở đâu không? Không thấy Toa Toa đâu cả! Tôi vừa qua quay lại đã không thấy tăm hơi đứa nhỏ này đâu!"
-------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét