HUYNH ĐOẠT ĐỆ THÊ .
1. Bảo Bảo.
Thôi Việt Trạch bỏ sữa bột, tã giấy và vài bộ quần áo cùng đồ chơi vào ba lô, rồi ôm bảo bảo đang bám vào sô pha chậm rãi di chuyển lên, buộc bé vào địu trước người.
Với thân hình cao lớn của cậu, hai chân bảo bảo cách mặt đất thật xa thật xa, nhưng bé không sợ hãi, mà còn vui cười hớn hở, lộ ra vài ba chiếc răng sữa chưa được nhiều lắm trong miệng, nước miếng còn chảy ra, ngọng nghịu gọi:
"Ba ba ... ba ba..."
Thôi Việt Trạch nghe tiếng gọi của bé mà tâm muốn hòa tan, nhìn ngũ quan cực kỳ giống Tề Sâm kia, những tối tăm trên mặt cậu đã biến đâu hết, giờ chỉ còn nụ cười xán lạn:
"Ừ, ba đây, Bảo Bảo, ba ba mang con đi tìm ma ma nhé."
Mẹ Tề vừa mới từ trong phòng ngủ đi ra nghe thấy lời cậu thì vội vàng nói:
"Tiểu Trạch, đứng xưng hô như vậy trước mặt Sâm Sâm, thằng bé sẽ không cao hứng đâu."
Bà lấy đôi dép xăng đan đi vào cho Bảo Bảo, Thôi Việt Trạch mỉm cười nói:
"Không đâu ạ, anh ấy sẽ không tức giận với Bảo Bảo đâu."
Mẹ Tề bật cười, sau khi đi dép cho Bảo Bảo xong, bà lại kiểm tra một lượt xem có thiếu xót cái gì không, thấy toàn bộ đồ dùng đều đã đầy đủ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Bà hôn lên má đứa bé có chút luyến tiếc Tiểu Bảo Bảo của bà.
"Bảo bối của bà, phải ngoan ngoãn nhé, nhớ rõ phải nhớ bà nội đấy."
"Nhớ... nhớ..." Tiểu Bảo Bảo còn chưa nói sõi, vì mới được tuổi rưỡi, chỉ biết nói vài từ như xưng hô mà thôi.
Khi bé cười rộ lên quả thực giống Tề Sâm như đúc, đôi mắt to tròn, lông mi rất dài, chỉ nhìn lướt qua cũng làm người cảm thấy vui sướng.
Thôi Việt Trạch đội chiếc mũ vải lên đầu bé, chuẩn bị xong hết, lúc này mới đi ra ngoài. Mẹ Tề còn đứng ở cửa, hiển nhiên bà thấy lo lắng cho chuyến đi đầu tiên của cậu thanh niên mới hơn 20 tuổi mang theo một Tiểu Bảo Bảo hơn 1 tuổi này, cầu mong chuyến đi có thể thuận lợi.
Sau khi xuống tầng, Thôi Việt Trạch gọi xe đi ra ga tàu cao tốc, trên đường đi, Bảo Bảo rất ngoan, cái đầu nho nhỏ nghiêng bên trái rồi nghiêng bên phải, tò mò nhìn phong cảnh đang chạy qua như bay bên ngoài ô cửa.
Hai người lên tàu tìm được chỗ ngồi, Thôi Việt Trạch mua vé khoang doanh nhân, nhưng vì hiện giờ vừa mới nghỉ hè, cũng xem như đang mùa du lịch cho nên hầu như trong khoang tàu đều chặt kín người.
Cậu tháo móc treo của địu ra, thả Bảo Bảo ngồi trên đùi mình, rồi tìm bình sữa đã pha sẵn cho bé uống, Bảo Bảo ngoan ngoãn ôm bình uống sữa, gương mặt phình phình, hai mắt cũng mở to, đen bóng.
Mỗi lần Thôi Việt Trạch nhìn bé là trong cậu dâng lên niềm hạnh phúc nồng đậm, cậu biết mình ti tiện, những thứ trước mắt đây đều do cậu dùng thủ đoạn không sáng rọi mà đoạt được.
Ba năm trước cậu vào ở nhà anh trai, cũng là lần đầu tiên cậu gặp được người yêu của anh trai cậu, Tề Sâm. Chỉ một thời gian ngắn ngủi cũng khiến cho cậu yêu anh, khiến cậu nảy sinh ý tưởng cướp đoạt anh.
Rồi cậu nhanh chóng hành động, rõ ràng biết anh không yêu mình, nhưng vẫn ép bức anh phát sinh quan hệ tình dục với mình, thậm chí còn muốn thông qua việc làm anh mang thai trói buộc lại quan hệ của hai người.
Nhưng việc này, hết thảy cậu đều lén lút làm đằng sau anh trai mình, dù cho phải dùng bao nhiêu thời gian cậu cũng phải đoạt được thứ mình muốn. Trong quá trình ấy, khi thì cậu cường thế, lãnh ngạnh, cố chấp, khi thì tỏ ra thê thảm, bại lộ tất cả những nhược điểm, yếu kém của mình trước mặt anh. Cậu nắm giữ được tính cách mềm lòng của anh, cũng lợi dụng điều này để ép anh cướp anh đến bên người mình.
Lúc Tề Sâm không muốn giữ đứa nhỏ, cậu cũng dùng sự mềm lòng của anh, khẩn cầu anh giữ lại đứa bé, mà cậu cũng đã thuận lợi đạt được mục đích.
Thôi Việt Trạch thi đỗ khoa y tại một trường đại học thuộc top đầu, nhưng cậu đã xin tạm nghỉ học 1 năm, trong một năm này, cậu đã canh giữ bên người Tề Sâm cùng vượt qua thời gian mang thai, vượt qua thời kỳ sinh sản, cơ hồ không rời hai cha con anh nửa bước.
Trong thời gian một năm này, mẹ cậu cũng đã mất vì bệnh, cậu cũng được giải thoát khỏi cái nhà giam đã giam cầm cậu cả đời kia. Cậu cũng dùng thời gian 1 năm này, bồi dưỡng cảm tình với Tề Sâm.
----
Bảo Bảo đang ngồi trên đùi Thôi Việt Trạch hiển nhiên đã uống no sữa, bé nấc cụt một cái, rồi tứ chi không an phận, muốn bám vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Cậu ôm bé lên cho bé nhìn ra ngoài, vừa nhẹ nhàng giảng giải mọi thứ cho bé.
Nào là những tòa nhà cao tầng, nào là đồng ruộng, nào là núi xanh, ao hồ... Bảo Bảo tựa hồ như hứng thú với tất cả, bé mở to hai mắt bên trong ánh lên những tia sáng hồn nhiên, ngây thơ. Khiến Thôi Việt Trạch không nhịn được mà trìu mến nhìn cục thịt bảo bối trong lòng ngực mình, trong huyết mạch của đứa nhỏ này đang chảy xuôi dòng máu của cậu và Tề Sâm, đó là một việc thần kỳ như thế nào cơ chứ?
Cậu thấy sự ấm áp tràn đầy trong huyết quản, khiến cho những ý tưởng âm u từng có cũng bị thứ mặt trời này tẩy rửa sạch sẽ, cậu hôn lên má Bảo Bảo rồi khẽ cười:
"Bảo Bảo có thích ba ba không?"
Bé con quay đầu lại nhìn cậu, thân thể nho nhỏ dán vào ngực cậu, cũng hướng lên má cậu hôn một cái thật vang dội, bôi hết nước miếng lên mặt cậu.
"Thích..."
Từ kia bé còn chưa phát âm chuẩn nhưng cũng đủ làm cho Thôi Việt Trạch cực kỳ vui sướng.
Hành trình kéo dài tận 4 giờ khiến Bảo Bảo khá mệt mỏi, sau khi uống thêm một cữ sữa nữa bé bắt đầu lim dim ngủ, đến khi xuống tàu cao tốc cũng chưa tỉnh. Thôi Việt Trạch vẫn địu bé trước người như cũ, một tay đưa ra trước che chở cho bé rồi cùng xuống tàu.
Tổ hợp một lớn một nhỏ, người lớn thì cao ráo với ngũ quan xuất chúng, từ đầu tóc tay chân đều lộ ra hương vị đàn ông thành thục, chỉ đi một mình trước ngực ôm theo em bé đáng yêu, đi trong đám người thật sự rất nổi bật.
Bước lên tàu điện khá chen chúc, Thôi Việt Trạch được một cô bé với mái tóc dài nhường ghế cho ngồi.
Cậu cảm ơn cô, vừa mới ngồi xuống thì Bảo Bảo tỉnh, đầu bé dán vào ngực cậu, hai mắt còn chưa mở ra được, chỉ cọ cọ vào ngực cậu giống như một chú mèo nhỏ, rồi ngáp một cái, sau đó dùng thanh âm mềm mại gọi:
"Ba ba."
Thôi Việt Trạch sờ sờ mặt bé, bỗng một thanh âm kinh ngạc pha chút dò hỏi vang lên phía trên:
"Là ... con trai của anh à?"
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người hỏi là cô bé vừa nhường chỗ cho mình, cậu nhẹ nhàng gật đầu:
"Đúng vậy."
Ánh mắt cậu lại trượt xuống mặt Bảo Bảo, nhìn đôi mắt cực kỳ giống Tề Sâm kia mà ngữ khí đong đầy hạnh phúc:
"Là con của tôi."
"Oa, thật không thể tưởng tượng được, vì thoạt nhìn anh còn rất trẻ, mà Bảo Bảo cũng rất đáng yêu nha." Cô bé nhiệt tình nói.
Bảo Bảo còn chưa hiểu nhiều từ như vậy, nhưng mà bé thích cười, chỉ cần cười một cái thì ai ai cũng thích. Cô bé hỏi thêm:
"Tôi ... tôi có thể chụp một bức ảnh được không ạ?"
Cậu xin thứ lỗi, nói không được, cô bé tỏ vẻ tiếc nuối lại hỏi thêm:
"Bảo Bảo tên là gì vậy ? Là bé trai có phải hay không ạ?"
Thôi Việt Trạch nhìn vào đôi mắt của Bảo Bảo, hai mắt mở lớn lấp lánh tựa như bên trong chứa đựng toàn bộ sao trời, ý cười của cậu không thể kiềm chế mà lộ ra trên khóe miệng.
"Đúng vậy, bé gọi là Phán Phán, họ Tề tên Phán."
Có quá nhiều người trên tàu điện ngầm, có thể là lần đầu tiền bé nhìn thấy nhiều người như vậy, cho nên chiếc đầu nhỏ lắc lư tò mò nhìn chung quanh nhưng không hề khóc nháo.
Hai cha con vừa ra khỏi ga, di động trong túi của Thôi Việt Trạch vang lên, cậu nhìn vào màn hình rồi vội vàng trượt lên nghe điện, thanh âm Tề Sâm vang vọng ở đầu dây bên kia:
"Đến đâu rồi?"
Thôi Việt Trạch vừa tránh khỏi đám người vừa nói:
"Sắp về tới nhà rồi."
Nơi bọn họ đang ở cũng không phải là một thành thị sầm uất gì, sau khi Bảo Bảo được nửa tuổi, hai người họ đã chuyển tới thành thị có chút xa lạ này.
Nơi Thôi Việt Trạch đi học cách khá xa nơi Tề Sâm đi làm cho nên bình thường cậu cũng không thể mỗi ngày đều về nhà, nhưng hầu như một tuần sẽ trở về 2 lần, một là thứ tư và tiếp theo là thứ 6. Cậu sẽ ở nhà cuối tuần sau đó sáng sớm thứ 2 lại bôn ba vượt nửa cái thành phố để tới trường học.
Tề Sâm không dạy ở trường học nữa, nhưng anh vẫn làm giáo viên, chẳng qua là dạy vài lớp bổ túc trong trung tâm, có đôi khi sẽ nhận dạy thêm một kèm một tại nhà, như vậy thời gian làm việc rất linh hoạt.
---
Thôi Việt Trạch bắt taxi một lần nữa để về nhà, nhưng lần này chỉ mất 20 phút là tới nơi. Cậu ôm Bảo Bảo đi vào tiểu khu mà bọn họ đã sống 1 năm này, vừa đi vừa hôn lên gương mặt của bé, khẽ cười nói:
"Hai tháng tới Bảo Bảo sẽ sống ở đây đó nhé, có vui vẻ không nào?"
"Vui ... vui" Bảo Bảo nở nụ cười thật tươi khi thấy cậu cao hứng như vậy, nước miếng trong miệng cũng chảy ra.
Thôi Việt Trạch dùng tay lau đi cho bé, rồi nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má bầu bĩnh.
"Không thể cứ chảy nước miếng như này nha, ma ma sẽ ghé bỏ đấy."
Bảo Bảo nghe thấy hai chữ "ma ma" thì đong đưa đầu tìm kiếm chung quanh theo bản năng, bé muốn tìm xem người quen thuộc kia có đang ở gần đây hay không, nhưng hiển nhiên, Tề Sâm không xuống đón hai cha con họ.
Thôi Việt Trạch giấu đi chút bất an và chua xót ở dưới đáy lòng, quả thật hiện giờ hai người họ ở bên nhau như này cậu cũng biết, anh không vui vẻ gì, thậm chí anh còn có chút bài xích với đứa nhỏ trước ngực cậu đây.
Sau khi sinh, anh có sữa, nhưng không muốn cho Bảo Bảo bú, cho nên từ khi sinh ra tới giờ, Bảo Bảo chỉ ăn sữa bột. Và nhất là sau khi sinh Bảo Bảo mới được vài tháng tuổi anh đã bắt đầu tìm việc cách nhà rất xa.
Nếu không phải Thôi Việt Trạch khẩn cầu, chắc hẳn anh cũng sẽ không đồng ý tới thành phố này đâu.
Khi vào tháng máy, Thôi Việt Trạch lại nhéo nhéo má của con trai, ôn nhu nói:
"Bảo Bảo phải ngoan nhé, không thể chọc ma ma tức giận nha."
Bảo Bảo cười với cậu, mơ hồ kêu lên:
"Ma ma, ma ma.."
Cuối cùng khi hai cha con họ đứng trước cửa nhà, căn hộ này là do Thôi Việt Trạch mua đứt, tuy rằng chỉ là mua lại nhưng giá trị cũng khá xa xỉ.
Khác với nhà họ Chung với gia cảnh bình thường thì nhà họ Thôi có kinh tế khá hùng hậu, ngay cả người bác có chút tự kỷ của cậu cũng biết cách kiếm tiền, nhưng người ấy lại không biết tiêu pha. Hơn nữa nhà bọn họ cũng rất thương yêu con gái, đương nhiên cũng càng thêm yêu thương đứa cháu ngoại là Thôi Việt Trạch này, cho nên cậu không thiếu gì tiền tài cả.
Cậu dùng chìa khóa mở cửa ra, trước tiên nhô đầu vào thăm dò nhìn nhìn chung quanh, hiển nhiên Tề Sâm đang ở trong bếp, dù nghe được tiếng mở cửa cũng không muốn ra nghênh đón.
Vốn dĩ anh cũng không quá vui mừng khi đón đứa nhỏ tới đây, nhưng vì tính cách quá mềm lòng, sẽ không phản đối gì một cách kịch liệt cho nên cậu đã lợi dụng điều này để tiền trảm hậu tấu đi tới nhà họ Tề, chờ khi tới đó xong mới nói đón bé con về, Tề Sâm cũng không nói gì thêm nữa, hiển nhiên là cam chịu.
Thôi Việt Trạch đổi giày, đặt ba lô trên lưng xuống sô pha, rồi tháo móc địu buông bé con xuống. Bảo Bảo đã hơn một tuổi, cũng chập chững bước đi. Bé vừa nắm chặt tay cậu, vừa bám vào víu vào tường, vào lưng ghế và đồ đạc, từ từ chậm rãi đi về phía phòng bếp.
Bên trong không có tiếng xào nấu gì, đi tới cửa phòng hai người họ mới phát hiện anh đang nhặt rau, chỉ lộ ra bóng lưng thẳng tắp.
Thôi Việt Trạch nắm tay đứa nhỏ đi vào bên trong, Tề Sâm dù có nghe được tiếng bước chân cũng không quay đầu lại, cho tới khi hai bàn tay nho nhỏ chạm vào chân anh, một thân thể nho nhỏ dựa vào người anh, dùng thanh âm nho nhỏ yếu mềm gọi "ma ma", lúc này cả người anh mới cứng đờ lại rồi chậm rãi quay đầu.
-----------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét