206. Lân Châu, thấy thành nhưng không thấy người.
Võ thiếu phu nhân hành quân gấp gáp đi Nghi Châu, Võ Nha Nhi cũng vội hành quân đến Lân Châu, cho nên thư nhà giữa hai phu thê ít đi rất nhiều.
Cho đến nay thì Võ thiếu phu nhân mới chỉ nhận được 2 phong thư nhà ngắn gọn.
Một phong là thư báo đi đường bình yên, nói rằng đường xá thuận lợi, An Khang Sơn cũng đám con cái và tùy tùng phản quân chủ yếu ở phía Đông Bắc và Đông Nam, phía Tây Bắc tương đối yên ổn.
Phong thư thứ hai là báo đã tới Lân Châu, Lân Châu đang bị phản quân bao vây.
Ban đêm trong thành Lân Châu, ánh lửa rực rỡ, gió đêm hè oi bức cuốn lên tiếng khóc, tiếng la bay múa khắp nơi, nơi đây không còn là thành trì phồn thịnh, mà nhìn từ nơi hoang dã vào thì phảng phất như một quỷ thành.
Đi ở nơi hoang dã, dưới chân vang lên những tiếng kẽo kẹt, có đá vụn có nhành cây khô còn có cả xương cốt....
Thôi Chính cúi đầu nhìn xuống, ánh đuốc chiếu rọi một thứ gì đó không biết là xương của động vật hay là xương người....
Giày của hắn đã sờn rách, thứ ấy chọc vào chân khiến hắn đau đớn, không biết là do bọt nước hay miệng vết thương chưa kịp đóng vảy bị chọc vào.
Đau đớn quá nhiều khiến cảm giác dần chết lặng, không giống như lúc trước, khi vừa ra khỏi kinh thành, xe ngựa bị hỏng, ngựa bị bệnh chết. Đại quân phía trước không chờ đợi ai, bọn họ không thể không đi bộ đuổi theo, quan ủng thật dày thường thường đi trên mặt đường bằng phẳng lát đá trơn bóng, giờ nhanh chóng bị mòn rách, một đám người đau đớn đến không thể ngủ được, một bước cũng khó đi.
Nhưng không còn cách nào khác, binh mã không chờ người, bọn họ chỉ có thể cắn răng đuổi kịp hoặc là ở lại tại chỗ.
Dân chúng mênh mông cuồn cuộn đi theo từ kinh thành cũng vây, không ngừng tan dần, đi đường quá khổ cực, trèo đèo lội suối, ăn uống không có. Không ít người ngã bệnh không thể đi theo, hoặc chủ động từ bỏ, mặc cho phải lưu lạc tha hương bơ vơ không nơi nương tựa hay nguy hiểm từ việc gặp phải phỉ tặc tàn sát bừa bãi.
Bình dân bá tánh, phú hào quyền quý thậm chí cả cung nữ, thái giám không ngừng giảm đi, số lượng quan lại triều đình dần dần không khớp, nhưng Thôi Chinh hắn chưa từng dừng lại, ai cũng có thể trốn, nhưng hắn thì không thể cũng sẽ tuyệt đối không làm vậy.
Hắn bước chân qua những bộ xương cốt trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía trước, đen đuốc chiếu rọi khuôn mặt vàng vọt khô gầy của hắn, đôi môi khốc run run mở ra: "Thật sự không có à?"
Một quan viên đứng trước mặt hắn, khuôn mặt cũng tiều tụy không kém, ánh mắt kinh hoảng: "Binh mã đã lục soát khắp thành, nhưng không thấy tung tích của Lỗ Vương điện hạ."
Khóe miệng Thôi Chinh run lên, muốn nói gì đó những không thể thốt ra.
Gian khổ dọc đường đi tuy rằng khó nhọc nhưng không có phản quân, nửa tháng trước bọn họ nhận được tin Lân Châu bị vây khốn.
Võ Nha Nhi suất binh gấp gáp hành quân đi trước, sau đó đánh ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đánh tan được phản quân, nhưng tiến vào trong thành lại không tìm thấy Lỗ Vương.
Chẳng lẽ Lỗ Vương cũng gặp nạn giống như Chiêu Vương ư?
Nghĩ đến kết quả này, Thôi Chinh cảm thấy mặt đất không còn cứng rắn, sắc bén giống như dao nữa mà mềm như bông như mây, chân thấp chân cao nhũn xuống.
Đám quan viên phía sau cũng góp nhặt được một ít tin tức lung tung rối loạn.
" ..... Khi An Khang Sơn vừa mới phản loạn, Lỗ Vương điện hạ đã chuẩn bị nghênh chiến."
".... Binh mã, lương thảo đều đã được trữ hàng, ngài còn định đích thân mang theo binh sĩ tới kinh thành bảo hộ bệ hạ, nhưng bị quan viên ở Lân Châu khuyên lại."
".... Sau khi phản loạn, ngoại trừ triệu tập binh mã các nơi đến bảo vệ Lân Châu thì trong vương phủ mỗi ngày đều luyện binh...."
"..... Dân chúng các nơi hoảng loạn đều đến cậy nhờ Lân Châu, Vương gia dẫn theo Vương phi tự mình thi cháo cho lưu dân."
".... Cho đến khi đại tướng quân của phản quân là Thôi Hữu dẫn binh xuyên qua Hà Đông, đánh bất ngờ Lân Châu thì quân dân trong thành đã chuẩn bị nghênh chiến."
"... Quân dân Lân Châu đông đảo, thảm thiết thủ thành trong một tháng, có lần bị tấn công vào sâu bên trong nhưng cuối cùng quân dân đồng tâm hiệp lực đuổi phản quân ra khỏi thành trì, như vậy mới có thể kiên trì tới bây giờ."
".... Bằng không thành Lân Châu sẽ không còn như hiện giờ mà chúng ta đang nhìn thấy."
Cùng những tiếng nói chuyện này, rốt cuộc đoàn người Thôi Chinh cũng tới trước thành Lân Châu, trong ánh lửa sáng ngời, thành trì hiện rõ khiến cho những tiếng nói chuyện kia dần dừng lại.
Vốn dĩ thành Lân Châu ban đầu cũng không phải như bây giờ ....
Đâu đâu cũng có dấu vết thành trì bị tàn phá, thiêu trụi, tiếng khóc tiếng la vang lên nơi nơi, chiến hào ngoài cửa thành lấp đầy thi thể, máu loãng vẫn còn chảy ra từ những thi thể ở phía trên, còn lớp thi thể ở dưới cũng đã hư thối chỉ còn xương trắng.
Ánh lửa bập bùng thiêu đốt khắp nơi, tiếng khóc vang lên từng đợt nhưng lại không nhìn rõ còn bao nhiêu người còn sống.
Thành Lân Châu một tháng trước, có mười mấy vạn quân dân tụ tập, hiện giờ hơn một nửa đã bị chôn vùi dưới thành trì này.
Đám người Thôi Chinh chỉ biết khiếp sợ đến hít thở không thông khi nhìn thấy cảnh tượng này, cũng có người không nhịn được mà nôn mửa trước quang cảnh đẫm máu như địa ngục trước mặt.
Tuy rằng họ biết chiến loạn nổi lên khắp nơi, tuy rằng quãng đường từ kinh thành đến Lân Châu cực kỳ vất vả, nhưng lần đầu tiên họ chính mắt nhìn thấy kết quả của một lần công thành và tử chiến thủ thành.
Thật khó có thể tưởng tượng, nhưng mọi người vẫn không nhịn được mà nghĩ, nếu không rời khỏi kinh thành, khi An Khang Sơn dẫn mười mấy vạn đại quân tới đối chiến, có phải kinh thành cũng sẽ là quang cảnh này không.
Tầm mắt Thôi Chinh mờ đi, hắn không biết mình đi vào như thế nào. Ánh lửa soi rõ thành trì bị máu nhuộm đỏ, binh mã chạy băng băng để tìm kiếm người sống, để dập tắt lửa lớn, và phần lớn binh mã tụ tập ở trước vương phủ.
Về cơ bản thì binh mã hộ vệ và bọn thái giám trong Vương phủ đi thủ thành hầu như đã chết sạch, chỉ còn lại nữ quyến và con cái của Lỗ Vương. Họ không biết cũng không tin toán binh mã này cho nên đã tránh trong một gian đại điện.
Sau khi được nhóm binh mã đưa ra vẫn không thể tin tưởng, chỉ biết run rẩy chen chúc với nhau.
Thôi Chinh dẫn theo quan viên tới gần bẩm báo thân phận của mình.
"Rốt cuộc Vương gia đã đi đâu?" Thôi Chinh dò hỏi. "Tại sao không ở cũng các ngài?"
Vương phi mới hơn 40 tuổi mà đã già nua tựa như 80, được 4 cung nữ nâng nhưng vẫn không thể đứng dậy nổi: "Từ khi Vương gia nghe tin bệ hạ băng hà thì vẫn luôn ở trong điện cầu phúc cho Đại Hạ, nói rằng phải thành kính cầu nguyện trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, chúng ta không dám quấy rầy."
Cho đến khi phản quân bị đánh tan, Chấn Võ quân vọt vào thành cũng không có ai dám quấy rầy, lúc này xông vào phá cửa điện thờ mới phát hiện bên trong không có lấy một bóng người.
"Có lẽ ngài đã bị phản quân bắt đi." Vương phi khóc ròng, sau khi nói xong thì không chịu nổi nữa, ngất xỉu.
Phản quân từng vọt vào trong thành được một lần, quân dân toàn thành dùng máu thịt của bản thân để đuổi bọn chúng ra ngoài.
Thôi Chinh còn định hỏi nhưng phía sau vang lên bước chân mạnh mẽ hỗn độn kèm theo thanh âm của Võ Nha Nhi: "Không cần hỏi lại nữa, Vương gia chạy rồi."
Thân mình Thôi Chinh đột nhiên cứng đờ, hắn giận dữ xoay người quát: "Võ đô tướng, ngươi có ý gì?" Rồi nghiến răng áp xuống tức giận giải thích: "Trước khi điều tra rõ sự việc, ăn nói phải cẩn thận."
Võ Nha Nhi nói: "Đã điều tra xong, trong điện có mật đạo, nối thẳng ra ngoài thành, ta vừa mới đi qua, ở cửa động có dấu vết một tháng trước để lại."
Như vậy có ý nghĩa gì? Nói cách khác, khi phản quân đánh tới đây, quân dân toàn thành đồng tâm hiệp lực phản kích thì Lỗ Vương người được tôn xưng bảo vệ mọi người đã lặng yên rời đi không một tiếng động.
Cả người Thôi Chinh run lên, mắt Vương phi cũng trợn trắng hô liên tục: "Trời ơi, trời ơi, đừng có nói bậy."
"Võ Đô tướng, ngươi biết lời ngươi đang nói có ý nghĩa gì không?" Thôi Chinh cắn răng đứng trước mặt Võ Nha Nhi nói.
Đối phương tựa hồ như có chút khó hiểu với lời này: "Không phải nên hỏi Lỗ Vương điện hạ làm vậy là có ý gì hay sao?"
Lỗ Vương có ý gì thì Thôi Chinh không dám cũng không muốn nghĩ. Hắn không nhớ rõ, cũng không có nhiều ấn tượng đối với vị này. Bệ hạ phong lưu phóng khoáng, con cái sinh ra mặc kệ tư chất ra sao nhưng tướng mạo đều là kim đồng ngọc nữ. Chỉ riêng vị kim đồng Lỗ Vương này thì trời sinh mắt lé, tuy rằng không quá nghiêm trọng nhưng chính bản thân hắn rất để ý, cho nên khi ở trước mặt những người khác luôn luôn rũ mắt, mà khi quan sát đánh giá người khác cũng chỉ lặng lẽ làm, cử chỉ có chút lén lút...
Thôi Chinh hít sâu một hơi, áp xuống hơi thở hỗn loạn: "Tóm lại, hiện tại sống không thấy người, chết không thấy xác. Võ Đô tướng không nên hấp tấp đưa ra chứng cứ rồi kết luận."
Nhưng chứng cứ tới rất nhanh, mặt trời vừa mới nhô lên, một đội thám báo đã xách một người đàn ông nhỏ gầy mặc quần áo dân chúng bình thường tới đây.
"Hắn nói mình là thân binh của Lỗ Vương điện hạ, bắt được khi đang nhìn trộm ở ngoài thành Lân Châu."
Thôi Chinh không biết người của Lỗ Vương cho nên để Vương phi tới phân biệt, Vương phi chỉ liếc mặt một cái là nhận ra hô tên, A Hoàng.
Lỗ Vương thích nuôi chó, A Hoàng này là thân vệ chuyên môn dẫn chó cho ngài.
"Trời ơi, ta cho rằng ngươi đã chết trận." Vương phi hô lên. "Lúc trước, không phải ngươi thuộc nhóm tự xung phong ra khỏi thành nghênh địch đầu tiên hay sao."
Nhóm người kia vừa ra ngoài thì không trở về được nữa, phản quân kéo những thi thể bị giết sau đuôi ngựa rồi chạy vài vòng ngoài thành, còn tưởng rằng kẻ này cũng ở trong đó.
Thôi Chinh không thấy hứng thú với kẻ vốn đã chết giờ sống lại, mà hỏi thẳng gã dẫn chó này một câu: "Ngươi có biết Vương gia đang ở đâu không?"
A Hoàng quỳ rạp xuống mặt đất, ôm đầu khóc lớn: "Nhanh đi cứu Vương gia, ngài ấy đang gặp nguy hiểm."
-----------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét