Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2025

Chương 289 - Đệ Nhất Hầu

 289. Binh mã nhà ta.

Kiếm Nam đạo đưa 5000 binh mã đến, so với 1 vạn binh mã đến phủ Thái Nguyên thì rõ ràng thân sơ khác nhau.

Sau khi Lý lão phu nhân nghe được lời an ủi nói bên Đại tiểu thư không cần lo lắng đã có 1 vạn binh mã đang bảo hộ của Tả thị lúc đang hầu hạ dùng cơm thì bà gọi Lý Phụng Thường tới, mắng Lý Phụng Diệu ở bên kia máu chó đầy đầu.

"Ta là mẹ hắn, có ta mới có hắn, có hắn thì mới có nữ nhi chứ, đúng là đồ chó bất trung bất hiếu." Lý lão phu nhân vỗ bàn, vừa khóc vừa mắng tiếp. "Tặng 1 vạn binh mã cho nữ nhi của hắn, còn nương của hắn thì chỉ có 5000, ta sinh ra hắn, nuôi hắn lớn lên, mà còn không bằng một tiểu nha đầu à."

Mắng xong Lý Phụng Diệu, bà lại khóc Lý Phụng An.

"Con của ta ơi, con chết sớm mới khiến huynh đệ con tác oai tác phúc."

Lý Phụng Thường quỳ trong phòng nghe mà thấy hồ đồ, nếu Lý Phụng An mà còn sống, đúng theo lẽ thường thân sơ có khác thì không biết sẽ có bao nhiêu binh mã được điều đến phủ Thái Nguyên đâu.

Bọn họ ai dàm nói gì đây? Chẳng lẽ mẫu thân định mắng à? Đã sớm quen rồi....

"Mẫu thân, mẫu thân." Lý Phụng Thường vội trấn an. "Nhỏ giọng, nhỏ giọng."

Việc Lý Minh Kỳ thay thế đại tiểu thư là bí mật á.

"Thân phận Đại tiểu thư không bình thường cho nên tam đệ mới phái nhiều binh mã hơn một chút." Lý Phụng Thường giải thích. "Hơn nữa binh mã phái đến đó không chỉ bảo vệ Đại tiểu thư mà còn phải bảo vệ, Hạng thị. Phủ Thái Nguyên bên kia cũng phải nhờ vả qua lại một chút, rốt cuộc thì đại tiểu thư là con dâu nhà họ Hạng, phải ở lại Hạng gia mà."

Lý lão phu nhân hừ một tiếng.

Lý Phụng Thường tiến lên ôm lấy đầu gối bà: "Tam đệ muốn đón chúng ta tới Kiếm Nam đạo, 5000 binh mã là đủ rồi. Chờ chúng ta tới Kiếm Nam, nơi đó đâu chỉ có 1 vạn binh mã, 3 vạn, 4 vạn hay 5 vạn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đều bảo vệ mẫu thân hết."

Lý lão phu nhân nói: "Ta không đi Kiếm Nam đạo, phủ Giang Lăng đang tốt lành, ta không rời khỏi nhà của ta, ta lớn lên ở đây, ta cũng muốn chết ở đây."

Từ bao giờ Lý lão phu nhân lại anh dũng như vậy nhỉ? Lúc trước, vừa mới nghe thấy có phản loạn, phản quân cách phủ Giang Lăng vạn dặm bà đã bị dọa sợ, tối còn không ngủ được, luôn miệng nhắc nhở phải thời thời khắc khắc tuần tra gia viện.

Hiện tại, An Khang Sơn chiếm cư kinh thành, phản quân khuếch đại ra nửa phía Đông Nam rồi, vậy mà ngược lại bà còn không sợ ư?

Lý Phụng Thường thật sự không thể hiểu nổi tâm tư của phụ nữ, chỉ có thể không ngừng khuyên. Cuối cùng vẫn là Tả thị nói cho hắn biết mẫu thân không muốn đi Kiếm Nam bởi vì sợ ở đó không thể làm đương gia chủ mẫu.

"Tại sao lại nghĩ như vậy? Mẫu thân tới Kiếm Nam rồi thì vẫn là mẫu thân chứ." Lý Phụng Thường nhíu mày, giống như hắn vậy, tới Kiếm Nam rồi thì vẫn là huynh trưởng của Lý Phụng Diệu, mọi việc ở Kiếm Nam đều phải do hắn làm chủ, nghĩ tới đây hắn nóng lòng không chờ nổi á.

Đàn ông sao có thể giống phụ nữ được, Tả thị cười: "Ở Kiếm Nam đạo mẫu thân trời xa đất lạ, dù tam đệ có hiếu thuận thì một khi cửa ngoài đóng lại, không muốn nương biết gì, hay làm không để nương làm gì thì bà chẳng làm được gì hết."

Đã là mẫu thân rồi còn muốn làm gì nữa? Lý Phụng Thường nhíu mày, không thể không nói tính tình mẫu thân càng ngày càng cổ quái, đại khái là do không có đại ca áp chế....

"Vẫn nên để bên kia điều thêm chút binh mã về đây đi." Tả thị lười giải thích, trực tiếp đưa ra kiến nghị.

Thật ra, nàng cũng không muốn đi, đường xá xa xôi, bên ngoài lại loạn lạc như vậy. Đặc biệt là ở phụ cận của Kiếm Nam đạo, hiện tại phủ Giang Lăng rất yên ổn, ở bốn phía đều có Vệ quân ngăn chặn phản quân.

Tiếp đó khi tân đế đăng cơ ở Lân Châu, Võ Nha Nhi của Chấn Võ quân suất lĩnh 10 vạn đại quân bình định, thế như chẻ tre. Như vậy, không cần bao lâu nữa phản loạn sẽ kết thúc, hà tất phải mạo hiểm đi đến Kiếm Nam đạo xa xôi ngàn dặm.

Lý Phụng Thường bị thê tử thuyết phục, cuối cùng cũng đồng ý, viết thư cho Lý Phụng Diệu bảo đưa thêm binh mã về.

Lý Phụng Diệu không biết uống nhầm thuốc gì, tức muốn hộc máu viết thư nói không có binh mã, bảo bọn họ nhanh đến Kiếm Nam đi.

Lập tức, Lý Phụng Thường cũng tức giận, tam đệ này tự cho là chưởng quản Kiếm Nam, thì cũng tự coi mình là Lý Phụng An ư, không coi đại ca là hắn đây để vào mắt à. Như này, nếu đi Kiếm Nam đạo thì chính bản thân hắn chẳng phải chỉ là cấp dưới của đối phương thôi hay sao?

Tính bối phận thì hắn mới là người mà Kiến Nam đạo phải nghe lệnh.

Cho nên, Lý Phụng Thường không thèm để ý tới Lý Phụng Diệu nữa, dùng danh nghĩa mẫu thân viết thư đến đạo nha của Kiếm Nam, gửi cho Minh Ngọc trực tiếp đòi binh mã.

Lý Phụng Thường viết 2 bức thư, nhận được 4 bức hồi âm, ngoại trừ hồi âm rắm chó không kêu của đạo nha bị Lý Phụng Diệu khống chế thì cũng nhận được hồi âm riêng của Lý Phụng Diệu đang đấm ngực dậm chân, và một bức thư không cần nhiều lời của Minh Ngọc đồng ý lập tức phái binh về, cộng thêm một bức thư của người tên là Hàn Húc.

Hàn Húc nói, Kiếm Nam đạo không có binh mã bảo vệ Lý gia, chỉ có binh mã bảo vệ Đại Hạ. Hắn lập tức sẽ triệu hồi binh mã về, còn nếu bọn họ muốn đến Kiếm Nam thì nhanh chóng theo binh mã về, nếu không muốn đến thì hắn sẽ mặc kệ.

Lý Phụng Thường vừa kinh vừa giận, hắn đương nhiên biết Hàn Húc là ai, nhưng tại sao người này còn chưa chết? Tại sao vẫn có thể chạy đến Kiếm Nam? Kiếm Nam đạo sẽ bị Hàn Húc cướp đi mất!

Hắn bất chấp mắng mỏ Lý Phụng Diệu, vội vội vàng vàng viết thư cho đối phương, báo cho, nhắc nhở, rồi viết thư cho Hạng Vân bảo hắn phải bảo vệ tốt Kiếm Nam đạo....

Thư gửi đi các nơi, binh mã phân loạn, thời gian cứ thế trôi đi, tới khi mọi thứ lộn xộn thì đột nhiên phủ Giang Lăng gặp phải nguy cấp.

An Khang Sơn ngồi ổn ở kinh thành, An Đức Trung nóng lòng lập công, miễn cho việc đám huynh đệ ở bên cạnh phụ thân đoạt lấy sủng ái, hắn suất 7 vạn đại quân tấn công Đông Nam đạo, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mười mấy châu phủ thất thủ.

Lập tức phủ Giang Lăng bại lộ dưới gót sắt và đao thương của phản quân, thậm chí có người nhìn thấy phản quân, vạn hạnh đó mới chỉ là tiên phong nên thoát được một mạng.

Binh lính thường trú tại phủ Giang Lăng không nhiều lắm, mấy ngày nay do hai bên thư từ giữa Lý Phụng Thường và Lý Phụng Diệu lôi kéo cho nên 5000 binh mã của Kiếm Nam vẫn luôn chờ ở binh doanh của phủ Giang Lăng. Binh doanh châu phủ rất hào phóng và dồi dào không hề thiếu lương thảo lại vô cùng kính ngưỡng Lý đô đốc.

"Lý đô đốc là người của phủ Giang Lăng chúng ta, phủ Giang Lăng và Kiếm Nam đạo là người một nhà." Tri phủ nhiệt tình nói, gánh lên chi phí lương thảo của 5000 binh mã.

Có quan phủ ra mắt sắp xếp, Lý Phụng Thường vô cùng vui vẻ, cũng cho rằng đó là điều đương nhiên.

Nhưng mà của cho là của nợ, binh mã Kiếm Nam chủ động hỗ trợ hộ vệ tuần tra trong cảnh nội châu phủ, hướng đi của phản quân là do bọn họ phát hiện sớm nhất.

Khi biết phản quân sắp đánh tới đây, Lý lão phu nhân không còn sợ phải rời xa quê hương nữa, lập tức muốn đi Kiếm Nam đạo, nhưng 5000 binh mã đã cùng với binh lính thường trú tại phủ thanh chuẩn bị đề phòng nghênh chiến phản quân rồi.

Lý Phụng Thường phải cho người đi gọi, binh mã nghe được triệu hoán nhanh chóng trở về.

Lý Phụng thường lấy vàng bạc trong nhà đặt mua lương thảo, Lý lão phu nhân cũng không còn chú ý xem xe ngựa có thoải mái hay không nữa, chỉ cầu lên đường thuận tiện là được, nhưng muốn chạy thì đâu dễ dàng như vậy.

Nô bộc trong nhà đông đúc, mang ai không mang ai đây, được mang đi thì vui mừng, phải ở lại thì hoảng sợ, mà quan hệ giữa nô bộc với nhau cũng quá phức tạp, cha con, mẹ con, thân thích.... Ba cô con dâu đều muốn mang theo nhiều thân tín của mình, nha đầu bên cạnh các tiểu thư đều có cha mẹ khó xa rời, bọn công tử sao nỡ khi hồng tụ thêm hương hay người hầu hạ rơi nước mắt, trong nhà loạn thành một nồi cháo.

Mà Lý gia cũng không chỉ có một nhà họ, cả tộc Lý thị và rất nhiều thông gia, bằng hữu sôi nổi tới tìm, khẩn cầu có thể mang theo cùng đi tới Kiếm Nam đạo.

Ngoại trừ người thân hay quen biết thì dân chúng cả phủ Giang Lăng cũng vây quanh đại trạch nhà họ Lý.

Nhìn mấy nghìn tinh binh đứng xếp hàng ở cửa thành, trong lòng dân chúng vui mừng và chờ đợi, tới khi được biết số tinh binh đó phải rời đi, họ sôi nổi chạy tới bên ngoài đại trạch nhà họ Lý quỳ xuống cầu đi theo.

Lập tức, Lý gia phảng phất như một hòn đảo cô độc bị bão táp vây quanh, không dám hé cửa.

"Sao mà không dám mở." Lý Minh Nhiễm nói. "Binh mã tiến vào mở đường, ai có thể ngăn cản?"

Nàng ngồi gian trong ở chủ viện của Lý lão phu nhân, trên giường phía sau bày đầy những chiếc rương khóa chặt xếp cao cao, xuyên qua cửa sổ lo lắng nhìn ra ngoài, trong ngực ôm chặt lấy hai con búp bê bằng đất sét.

Đây là mấy con búp bê nàng thích nhất, vốn dĩ một bộ có 5 con, hằng ngày hầu hạ, bón cơm mớm nước cùng chơi như thật, kết quả đám nha đầu kia vì tìm cơ hội cùng đi Kiếm Nam, mà tranh đoạt nha đầu chăm em, kết quả đã vỡ mất 3 con.

Vì phòng ngừa không giữ được một con búp bê nào, Lý Minh Nhiễm dứt khoát tự mình ôm cả ngày lẫn đêm.

Lý Minh Hoa cười: "Đời này chúng ta đừng nghĩ về lại phủ Giang Lăng nữa."

Dùng vệ binh Đại Hạ xua đuổi, ngăn cản dân chúng phủ Giang Lăng, nói không chừng còn phải động đao thương để uy hiếp, ai biết đao thương không có mắt kia sẽ khiến dân chúng bị thương khi kích động xông lên hay không.

Đám người Lý gia rời đi phủ Giang Lăng như vậy, nhất định tương lai hành động này sẽ bị ký lục vào văn ký của phủ nha cùng với hành vi tàn bạo của phản quân. Đó là binh mã Lý thị sợ hãi xua đuổi dân chúng, bỏ thành mà đi.

Việc làm này, bọn họ sẽ bị người người phỉ nhổ.

Lý Minh Nhiễm ôm búp bê, khó hiểu hỏi: "Tại sao lại như vậy? Kẻ có tiền trong thành khi vào núi dâng hương còn dùng gia phó để xua đuổi người qua đường còn gì, thật nhiều người bị ngựa dẫm, bị gậy gốc đánh, kinh động đến quan phủ cũng không ít, mà vẫn thấy phủ Giang Lăng bao dung bọn họ."

Lý Minh Hoa từ câu này của nàng lấy ra hai chữ: "Gia phó."

Việc làm của gia phó chỉ là 'tiểu ác' của chủ nhân, nhưng hiện tại Lý gia chỉ huy không phải gia phó mà là Vệ quân, đó chính là 'đại ác'.

"Thật ra là người thì ai chẳng ích kỷ, hiện tại Vệ quân vốn dĩ là sở hữu của chưởng binh." Lý Minh Hoa buông hộp nhỏ trong tay xuống.

Bên trong là trang sức đáng giá nhất của nàng, mẫu thân dặn dò không được giao cho bất cứ kẻ nào, sinh tử tai vạ đến, nha đầu bà tử bên người cũng không dám tín nhiệm.

"Nếu ngay từ đầu chúng ta rời đi, sẽ không có phiền toái này."

"Hiện tại tai vạ đến, chỉ có bản thân chúng ta chạy trốn thì không thể trách người khác mắng mỏ oán hận."

Lý Minh Nhiễm hiểu một chút, hừ một tiếng: "Ai bảo bọn họ không có đại bá phụ, không đúng, không có đường đệ là tiết độ sứ, điều này phải trách chính bọn họ chứ."

Lý Minh Hoa cười nói: "Muội nói đúng mà cũng không đúng, tóm lại, hiện tại Lý gia chúng ta hoặc làm người tốt, hoặc làm kẻ ác."

"Như thế nào làm người tốt, như thế nào làm kẻ ác?" Lý Minh Nhiễm tò mò hỏi.

Lý Minh Hoa nói: "Kẻ ác là dùng binh mã của chúng ta mở đường, không mang theo ai hết, chỉ có người trong nhà chúng ta kiên quyết rời đi. Còn người tốt à, đó là chúng ta ở lại, đồng sinh cộng tử với mọi người."

Lý Minh Nhiễm trừng mắt hô: "Gì mà người tốt kẻ xấu hả, người tốt rõ ràng sẽ là người chết mà!"

Rõ ràng là có thể sống, nhất quyết tìm chết, đồ ngốc cũng không chọn vậy.

Lúc này, Lý Phụng Thường cũng đang nghĩ như vậy, hắn nhìn tri phủ Giang Lăng đang đứng trước mặt mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ mình giống đồ ngốc à?

"Hồ đại nhân." Hắn thở dài. "Ngài làm vậy không phải khiến chúng ta khó xử hay sao?"

Tri phủ Giang Lăng mặc quan bào, khuôn mặt tiều tụy, thanh âm khàn khàn: "Ta biết, yêu cầu này của ta thật vô lễ."

Hắn cúi người che mặt, con cháu thánh nhân, người đứng đầu một phủ, nam nhi thân cao bảy thước mà bật khóc.

"Nhưng mà, trước sinh tử của muôn vàn con dân, bản quan, không đành lòng...."

"Lý lão gia, ngài cũng là người của phủ Giang Lăng, đại đô đốc cũng vậy, đây là cố thổ của ngài, đây là các hương thân của ngài."

Lý Phụng Thường duỗi tay che mặt: "Đại nhân ơi, ta đâu hy vọng cố thổ lâm nạn đâu, ta cũng đau khổ khi phải xa rời quê hương chứ."

Hắn còn chưa kịp phát ra tiếng khóc thì ngoài cửa đã có tiếng gào truyền vào.

"Con của ta ơi! Sao con chết sớm vậy." Lý lão phu nhân bị một đám phụ nhân vây quanh vọt vào, đẩy ra tri phủ đang cúi đầu che mặt, ngồi trên ghế khóc lớn. "Nương của con sắp bị người bức tử đây, dù con có hiếu tâm để binh mã hộ vệ nương nhưng rốt cuộc con không còn nữa, sao ngăn được người khác ức hiếp nương của con đây."

Lý Phụng Thường thở phải nhẹ nhõm, nghĩ không cần khóc nữa, hắn rũ tay áo nhào qua: "Nương, nương ơi, không phải như thế, nương đừng vội vàng."

Lý lão phu nhân bắt lấy hắn bằng một tay, đồ ập xuống đánh: "Con là đứa bất hiếu, con định làm gì? Con trai cả tới đón ta, vì sao con không cho ta đi? Con định hại chết ta sao? Vì sao con muốn hại chết ta?"

Dù Lý Phụng Thường chật vật cũng không dám tránh né, hắn dứt khoát quỳ xuống mặc cho người ngồi trên đánh chửi, đám phụ nhân bên người vừa khóc vừa kêu.

Phòng loạn thành một đống.

Tri phủ Giang Lăng đứng ở chỗ này tựa như tồn tại lại như không tồn tại, hắn nhìn đám phụ nhân khóc gào, cuối cùng thở dài than.

"Là ta ích kỷ." Hắn nói, cúi người thi lễ. "Là ta sai, xin lão phu nhân bớt giận."

Lý lão phu nhân không thèm nhìn hắn, chỉ mở họng mắng Lý Phụng Thường.

Tri phủ Giang Lăng sửa sang lại y quan, nói: "Lão phu nhân bớt giận, ta đi bảo mọi người tản ra, mở đường cho các ngài."

Dứt lời, hắn xoay người đi ra ngoài.

Lý lão phu nhân dừng khóc nháo, bắt Lý Phụng Thường lại. "Lập tức đi, lập tức đi." Rồi nhìn mọi người trong nhà. "Đừng ai miên man suy nghĩ nữa, con cả của ta chỉ tới đón ta, là huynh đệ con cháu của hắn, các ngươi đừng nhớ thương đám thân thích lung tung rối loạn của các ngươi nữa, các ngươi muốn đi thì cùng đi với chúng ta, nếu luyến tiếc thân thích thì về với bọn họ đi."

Đây là lời nói với đám con dâu, đám người kia chỉ biết cúi đầu rơi lệ.

"Hạ nhân trong nhà, ngoại trừ mỗi phòng mười người ra thì còn lại muốn đi theo thì theo, không có xe không có ngựa thì tự mình nghĩ cách, ai không muốn đi thì ở nhà trông cửa, bảo vệ gia trạch, thưởng cho mười lượng bạc."

Ý là đều mang theo hạ nhân? Dù cho không có xe không có ngựa nhưng mà có rất nhiều binh mã đi trước, bọn họ theo sau cũng là có hy vọng, tức khắc tiếng khóc vui mừng vang lên trong phòng.

Lý lão phu nhân khoái đao đay rối, đám hạ nhân có hy vọng động tác nhanh nhẹn, mau chóng chuẩn bị xe ngựa. Người không muốn đi ngay tại chỗ phát bạc, kẻ muốn đi thì cõng lên tay nải hành lý đã sớm sắp xếp, chạy đi mua xe, mua ngựa, mua lừa. Làm hạ nhân Lý gia, đi ra ngoài đều có thể tự cấp tự túc.

Gia chủ không cung cấp ngựa xe, tự bọn họ cũng có thể mua nổi.

Cửa lớn nhà họ Lý đóng chặt nhiều ngày cuối cùng cũng mở ra, không hề có dân chúng nhào lên.

"Đều tránh ra rồi." Lý Minh Nhiễm xốc màn xe nhìn ra bên ngoài. "Còn có binh mã mở đường cho chúng ta đấy."

Ngoài cửa có rất nhiều người, nhưng không lấp kín đường mà họ đứng ở hai bên, không có tiếng khóc kêu ầm ĩ, vẻ mặt chỉ có bi thương, đờ đẫn hoặc phẫn nộ. Hai bên đường có binh lính tay cầm vũ khí đón đỡ bọn họ.

Binh mã này không phải của Kiếm Nam đạo mà là của phủ Giang Lăng.

"Nhanh buông màn xe xuống." Mấy chị dâu ngồi trên cùng xe vội nói, kéo tay Lý Minh Nhiễm ra.

Không vui gì cả, Lý Minh Nhiễm nhìn sang đám chị dâu chen chúc bên trong, tránh khỏi cửa sổ, là không dám nhìn hay là xấu hổ khi bị nhìn thấy? Nàng dẩu miệng. Nàng lớn bằng từng này chưa từng bị như vậy đâu. Dù ngồi xe ngựa hay cưỡi ngựa hoặc đi bộ đều đắc ý dào dạt, quang minh chính đại, đường đường chính chính đó.

Lý Minh Hoa cũng ngồi bên cửa sổ, không xốc màn xe nhưng tầm mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng nghe thấy thanh âm tri phủ truyền vào.

"Phủ Giang Lăng của chúng ta có 5.000 binh mã, sẽ bảo vệ mọi người, bảo vệ thành trì."

"Khoảng cách giữa phản quân và chúng ta còn rất xa, Tề đại đô đốc ở Đông Nam đạo đã dẫn theo mấy vạn binh mã tác chiến với phản quân ở Bình Viễn và Kiến Châu."

"Hoài Nam là láng giềng gần với chúng ta, Sở Quốc phu nhân đang thu phục Hoài Nam đạo, phản quân liên tiếp bại lui, ta đã phái người tới cầu viện nàng."

"Sở Quốc phu nhân tâm từ nhân thiện, cứu cô trợ bần, lại anh dũng thiện chiến, bôn ba hỗ trợ Nghi Châu, đánh bất ngờ An Đông, có Chân Võ quân lừng lẫy uy danh."

"Mà dù cho không thể ngăn được phản quân, Hồ Vọng Giang ta nhất định sẽ đưa mọi người tới Hoài Nam đạo."

"Chỉ cần mọi người vào được Hoài Nam, Sở Quốc phu nhân nhất định sẽ cứu mạng mọi người."

Giọng hắn nghẹn ngào, không biết hô gọi bao lâu, nhưng từng câu từng câu đã kêu gọi dân chúng đang sợ hãi, mở một con đường để người nhà họ đào tẩu.

Lý Minh Hoa cúi đầu, khẽ đưa tay lau đi một giọt nước mắt không hiểu sao lại lăn xuống.

Không biết là do lời của Hồ tri phủ hay do nhắc đến Sở quốc phu nhân mà dân chúng bên đường dần yên ắng lại, yên lặng nhìn theo đoàn xe thật dài rời đi.

Lý Phụng Thường dù đã ngồi ở trong xe cũng không chịu nổi, đành xuống xe nói với Hồ tri phủ: "Đại nhân, ta đã báo Kiếm Nam lại phái binh mã tới, rất nhanh sẽ đến thôi, nếu chúng ta bình an tới đó, lập tức số binh mã này sẽ lại trở về, hỗ trợ đại nhân thủ thành."

'Nếu', 'lại', những từ này Hồ tri phủ chỉ nghe, hắn gật đầu chưa nói gì thêm.

Không người cổ động, Lý Phụng Thường cũng không nói được nữa, hắn ôm tay thi lễ với Hồ tri phủ rồi xoay người lên xe.

Đoàn xe thật dài chạy nhanh ra khỏi cửa thành, chờ ở bên ngoài là 5.000 binh mã đã xếp thành quân trận.

Phía sau ngựa xe Lý gia không ngừng có xe, có ngựa có người đi bộ theo sau.

Tuy rằng Lý gia chỉ cho hạ nhân đi theo, nhưng ai theo sau cũng không xua đuổi, bởi đi theo sau những binh mã này, có lẽ càng an toàn hơn so với ở lại trong thành.

Cơn gió nhẹ xốc màn che lên, Lý Minh Hoa nhìn thấy đường lớn ầm ĩ, nhưng ầm ĩ này không mang lại sự vui mừng yên vui như ngày xưa nữa mà chỉ có hoảng sợ, bị thương. Trong đám người kia còn có một hòa thượng....

Hắn đội nón cói, tay cầm mộc trượng, mặc áo tăng bào rách rưới, đi ngược chiều với đám người đã ùa ra từ bên trong thành.

Binh mã xúm lại che đi tầm mắt, vứt bỏ toàn bộ phủ Giang Lăng ở phía sau.

----------------------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét