Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2025

Chương 291 - Đệ Nhất Hầu

 291. Ta mang binh mã đi

Khi Lý Phụng Thường rời khỏi phủ Giang Lăng, đã nói với Hồ tri phủ rằng sẽ thỉnh thêm nhiều viện binh tới, đến lúc đó sẽ cho binh mã trở về thủ thành.

Lúc ấy, hắn thật sự nghĩ như vậy.

Nhưng ý nghĩ của mỗi người sẽ thay đổi, đặc biệt là thoát khỏi hoàn cảnh kia.

Bọn nhỏ vốn thiện lương, nghĩ mọi việc lại đơn giản, cơ mặt Lý Phụng Thường giãn ra, nói: "Minh Hoa, binh mã đâu có đủ, đây là binh mã do đệ đệ Minh Ngọc của cháu cố ý mời đến từ bên Sơn Nam đạo, cháu không phải lo lắng, chờ đưa tổ mẫu và các cháu đến Kiếm Nam đạo, ta sẽ phái binh mã về."

Lý Minh Hoa không đáp lại hoặc ngoan ngoãn nghe theo bỏ qua chuyện này, mà nàng nhìn về phía hai tướng lãnh, hỏi lại một lần.

"Nếu như đi tới Sơn Nam đạo nơi đường đệ đang ở." Nàng hỏi. "Có phải chỉ cần dùng 5.000 binh mã hộ vệ là đủ rồi đúng không?"

Lý Phụng Thường nhíu mày: "Đi Sơn Nam đạo làm gì? Chuyện binh mã cháu sao hiểu được."

Dĩ nhiên, tướng lãnh quá hiểu việc binh mã hành quân, bọn họ lập tức đáp lời: "Đừng nói 5.000, chỉ cần 3.000 là đủ rồi."

Đôi mắt Lý Minh Hoa sáng ngời, nàng kích động nhoài người ra khỏi xe: "Vậy xin những binh mã khác đi viện trợ phủ Giang Lăng đi."

Các tướng lãnh liếc nhau, không nói gì.

"Minh Hoa." Lý Phụng Thường nghiêm túc nói. "Binh mã cần phải nghe lệnh điều động, bọn họ không nhận được mệnh lệnh này."

Là bá phụ có thể khoan dung độ lượng, nhưng là mẫu thân thì không thể dung túng.

Vốn dĩ người trên xe không thèm để ý, chờ tới khi nghe rõ Lý Minh Hoa đang nói gì, nữ quyến đều sửng sốt.

Mặt Lâm thị đỏ lên, thiếu chút nữa kéo rách màn xe, quát: "Lý Minh Hoa! Cút vào cho ta! Đã là lúc này, con còn ra vẻ tiểu thư gì nữa? Bi thương xuân thu phổ độ chúng sinh à! Ngay bản thân chúng ta cũng khó bảo toàn đây."

"Nương, chúng ta không hiểu chiến sự, cho nên con mới hỏi hai vị quan tướng này, có phải đủ bảo vệ chúng ta bình an hay không." Lý Minh Hoa không xấu hổ, không vội vàng mà nghiêm túc nói: "Bọn họ nói vậy là đủ, nương không phải lo lắng."

Đúng vậy, hai vị quan tướng này nói chỉ cần 3.000 binh mã là đủ, đúng là khiến người an tâm...

Lâm thị giật mình, há miệng nhưng không biết nói gì, không phải, ý của bà không phải như vậy....

Lý Phụng Thường cười cười, đứa nhỏ Minh Hoa này luôn tự cho mình không phải trẻ nhỏ, có đôi khi mấy phụ nhân nội trạch chỉ biết xúc động không thể tranh luận được với nàng.

"Minh Hoa, ta biết tâm ý của cháu." Hắn nói. "Nhưng mà chúng ta không thể làm chủ, tự quyết định được chiến sự, đợi khi tới Sơn Nam, để đường đệ của cháu bàn chuyện đi. Cho nên đừng trì hoãn nữa, hãy tới chỗ Minh Ngọc sớm một chút, cũng có thể sớm tương trợ cho phủ Giang Lăng."

Lý Minh Nhiễm vẫn luôn không dám nói lời nào khẽ kéo kéo ống tay áo của Lý Minh Hoa. "Minh Hoa tỷ, chờ gặp được Minh Ngọc hãy nói, đệ ấy sẽ nghĩ cách."

Những vấn đề này không phải việc các nàng nên nghĩ đâu.

Lý Minh Hoa thả lỏng nắm tay, dứt khoát chống thành xe, nhảy xuống.

"Chờ tới chỗ Minh Ngọc thì vừa đến vừa đi sẽ muộn mất, không phải có câu binh quý ở thần tốc hay sao?" Nàng nói. "Hiện tại vẫn nên lập tức về cứu trợ phủ Giang Lăng đi, Minh Ngọc mà biết cũng sẽ đồng ý làm vậy. Đại bá phụ cũng sẽ làm như vậy, bởi vì đó là phủ Giang Lăng, là nơi mà đại bá phụ lớn lên, là cố thổ của Lý thị."

Sắc mặt Lý Phụng Thường trầm xuống: "Minh Hoa, tại sao cháu vẫn không hiểu hả? Chuyện này cháu không có tư cách làm chủ!"

Lâm thị bị người đẩy xuống xe, Lý lão phu nhân đấm đấm vào thành xe: "Tạo nghiệt hả, sống thoải mái quá lâu rồi phải không, không biết trời cao đất rộng là gì."

Trượng phu ở phủ Thái Nguyên bị Lý Minh Kỳ bắt chẹt, Kiếm Nam đạo lại bị Lý Phụng Diệu cầm giữ, hiện tại trong cái nhà này sắp không có nơi dừng chân cho tứ phòng bọn họ nữa, nữ nhi thông minh lanh lợi luôn được Lý lão phu nhân và nhị phòng coi trọng hiện tại đầu óc mơ hồ, giờ phải sống sao đây.

Lâm thị ngã dúi xuống mặt đất cũng không dám kêu đau, mà mang một bụng vừa ấm ức vừa phẫn nộ xông lên, đưa tay giáng cho Lý Minh Hoa một cái tát.

"Lên xe ngay cho ta."

Lý Minh Hoa không khóc vì bị đánh, thậm chí nàng không cảm giác mình vừa bị đánh, khẽ lướt qua mẫu thân đang ngăn trở, nàng chỉ nhìn Lý Phụng Thường: "Ta họ Lý, Lý Phụng An là đại bá phụ của ta, những binh mã này Kiếm Nam đạo đưa tới để nghe theo lệnh chúng ta điều khiển, ta có thể làm chủ."

Lý Phụng Thường cũng nổi giận: "Ngươi có thể làm chủ? Vậy ngươi làm chủ đi, mang binh mã đi đi."

Lý Minh Hoa đứng thẳng người, đáp: "Được, cháu mang binh mã đi."

Lâm thị cùng với mấy vú già nha đầu vừa nhào tới lôi kéo Lý Minh Hoa đều ngây người.

"Con nói mê sảng gì vậy!" Lâm thị chợt tỉnh táo, một lần nữa giơ tay đánh vào lưng của Lý Minh Hoa, tiếp tục phát tiết bực bội. "Con, đứa nhỏ này điên mất rồi."

Lý Minh Hoa bước về phía trước nương theo lực đánh của Lâm thị, lần này nàng không nhìn Lý Phụng Thường mà nhìn về phía hai tướng lãnh, thanh âm ổn định nói: "Ta, Lý Minh Hoa, là cháu gái của Lý Phụng An, là đường tỷ của Lý Minh Ngọc, ta mệnh lệnh cho các ngài cùng ta đi cứu viện phủ Giang Lăng."

Toàn bộ mọi người ở đây đều ngây ngẩn, nàng thật sự điên rồi.

Hai tướng lãnh liếc nhau, thân mình vốn cứng cỏi giờ càng thêm thẳng tắp kêu lên: "Mạt tướng tuân lệnh!"

Toàn bộ mọi người lại một lần nữa sửng sốt, bọn họ cũng điên rồi à?

Lý Phụng Thường bất chấp không để ý đến Lý Minh Hoa nữa mà nhìn về phía hai quan tướng này: "Hai người các ngươi tuân mệnh gì hả! Cùng một đứa trẻ định gây rối gì đây! Chỉ là lời của trẻ con sao có thể tính!"

Một quan tướng uyển chuyển nhắc nhở: "Nếu là họ Lý thì quan chức và dòng họ quan trọng hơn số tuổi."

Lý Minh Ngọc cũng chỉ là trẻ nhỏ, thân đã là tiết độ sứ Kiếm Nam đạo, ai dám không coi là gì.

Lý Phụng Thường ấy dà một tiếng: "Nàng sao có thể giống Minh Ngọc được, một nữ hài tử...."

"Nữ tử thì sao ạ? Sở Quốc phu nhân của Hoài Nam đạo cũng là nữ tử, nàng có thể lãnh binh mã của trượng phu." Lý Minh Hoa nói, từ khi bước ra một bước, hết thảy đều không còn trở ngại. "Ta là tỷ tỷ của Minh Ngọc, ta cũng có thể lãnh binh mã bình định bảo hộ dân chúng, ta sẽ viết thư báo cho Minh Ngọc một tiếng, ta tin tưởng đệ ấy nhất định sẽ đồng ý với cách làm của ta."

Lý Phụng Thường chỉ vào nàng, tức giận không nói nên lời, Lý lão phu nhân thì từ trên xe quát to: "Trói nàng lại cho ta!"

Lâm thị lại không dám chần chờ, rút vội đai lưng của một vú già định đi lên trói Lý Minh Hoa, mấy vú già cũng xông lên, nhưng Lý Minh Hoa trẻ tuổi nhanh nhẹn né tránh.

"Cho ta ngựa, ta biết cưỡi ngựa." Nàng hô.

Tuy rằng nơi này trở nên hỗn loạn nhưng hai tướng lãnh kia vẫn luôn tuân lệnh nàng, nghe vậy quả nhiên vẫy tay ý bảo một tên lính dắt ngựa tới.

"Xin tiểu thư báo cho biết, khi nào chúng ta khởi hành?" Một quan tướng còn lớn giọng hỏi.

Hai tướng lãnh này nghiêm túc à? Lý Phụng Thường nhìn được mấu chốt, mà trong mắt Lý Minh Hoa cũng tràn ngập kích động.

"Hiện tại, lập tức, lập tức." Nàng hô lên, người cũng chạy tới trước ngựa.

Ngựa hàng ngày nàng cưỡi chỉ là loại ngựa lùn dành cho nữ tử. Mà quân mã cao lớn tựa như một ngọn núi, nàng ngửa đầu nhìn, hít sâu một hơi duỗi tay bắt lấy dây cương.

Tên lính dẫn ngựa cúi người, nửa quỳ, vươn tay, Lý Minh Hoa đưa chân dấm lên, nàng được binh lính kia nhấc lên lưng ngựa. Trong nháy mắt nàng hoảng loạn mà con ngựa cũng phát ta tiếng hí vang, đám Lâm thị và vú già vì vậy cũng bị dọa sợ thét chói tai lùi lại.

"Hai người các ngươi tại sao có thể nghe theo mệnh lệnh của nàng!" Lý Phụng Thường quát to, lạnh lùng nhìn hai quan tướng.

Tướng lãnh thi lễ: "Chúng ta phụng mệnh đô đốc tới bảo hộ các ngươi, trước khi tới đô đốc có lệnh, để chúng ta nghe theo điều phái của người nhà họ Lý, tiểu thư họ Lý, đã có lệnh thì chúng ta cần phải nghe theo."

Lý Phụng Thường bật cười, gật đầu: "Vậy ta cũng họ Lý, ta mệnh lệnh cho các người hộ vệ cho chúng ta bình an!"

Một tướng lãnh thẳng lưng thưa dạ, sau đó quay sang nói với tướng lãnh khác: "Vậy sẽ do ngươi dẫn quân cùng tiểu thư Minh Hoa đi phủ Giang Lăng, ta sẽ hộ vệ lão phu nhân và mọi người đi tới Sơn Nam."

Một tướng lãnh khác cũng đáp: "Chúng ta vừa từ bên kia tới, chúng ta đi là thích hợp nhất."

Hai người nói xong, lập tức xoay người, Lý Phụng Thường nghe mà ngây ngốc, mỗi tay bắt lấy một người: "Hai người có ý gì? Ta nói các ngươi phải hộ vệ chúng ta bình an."

"Nhị lão gia, chỉ cần đội chúng ta cũng đủ hộ vệ các ngươi bình an đến bên đô đốc rồi." Một tướng lãnh nói.

Cái gì cùng cái gì đây! Lý Phụng Thường giận không có chỗ trút.

"Đây là thư ta viết cho Minh Ngọc." Lý Minh Hoa ở bên kia hô lên.

Mọi người nhìn lại, thấy nàng đã xé xuống một góc váy áo, cắn vỡ ngón tay, dùng máu viết lên miếng vải một câu, [xin cho Lý Minh Hoa mang binh viện trợ phủ Giang Lăng]. Sau đó giơ lên về phía một quan tướng.

Quan tướng kia cất bước tới gần, vững vàng đón lấy, cúi người: "Mạt tướng sẽ giao cho đô đốc."

Quân mã lắc lư mang theo Lý Minh Hoa đạp bộ. Nàng ngồi nơi cao, cảm thấy mọi người trước mắt đều thu nhỏ, thiên địa cũng trở nên cao xa, lòng dạ tràn đầy kích động, đầu óc lộn xộn, không thể nghĩ được gì.

Dứt khoát giục ngựa.

"Giá." Nàng hô.

Quân mã hí vang, ngẩng đầu hất đuôi giơ lên bốn vó, cùng Lý Minh Hoa bôn tẩu.

Lâm thị hô to: "Minh Hoa."

Đám vú già cũng kêu loạn, muốn đuổi theo nhưng sao có thể kịp chỉ biết ngơ ngác không biết phải làm sao.

Lý lão phu nhân ngã người khóc lóc trên xe ngựa, hô con của ta chết sớm, trong nhà rối loạn ...

Tả thị, Vương thị khiếp sợ, không thể tưởng tượng nhìn Lý Min Hoa phóng ngựa rời đi, quên mất đỡ mẹ chồng.

Lý Phụng Thường cũng ú ớ hô các ngươi, các ngươi. Hai tướng lãnh đã rời đi, một người điều binh, một người thành trận. Một đội bảo vệ người nhà họ Lý, một đội đuổi theo Lý Minh Hoa, binh mã lộn xộn, vó ngựa dồn dập, rối ren ồn ào.

Trong cảnh hỗn loạn đó, Lý Minh Nhiễm vẫn giữ yên lặng ngồi trên xe, đã không còn đầu vai Lý Minh Hoa để dựa vào, hai tay nàng đỡ lấy cửa xe, duỗi cổ nhìn người đón lấy nắng sớm rời đi.

Không nói lấy một câu đã đi rồi á.

.....

....

Quân mã cao lớn, cưỡi chạy càng không thoải mái bằng ngồi xe, Lý Minh Hoa cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị xóc muốn trào ra, tóc tai tán loạn bay múa. Nàng nắm chặt dây cương, cắn chặt răng, khuôn mặt trở nên cổ quái như vừa muốn cười lại vừa căng thẳng.

Vậy mà nàng dám làm chuyện này.

Chính nàng cũng chưa từng nghĩ đến sẽ làm như vậy, thậm chí trước khi nàng đứng ra, nàng chỉ có một ý niệm.

Cái ý niệm này thật ra cũng không quá rõ ràng, chẳng qua là khi rời khỏi phủ Giang Lăng nhìn thấy đám người đứng đầy đường với phẫn nộ, ai oán, bị thương, cùng với nghe thấy tri phủ Giang Lăng nhắc đến Sở Quốc phu nhân. Chỉ một cái tên Sở Quốc phu nhân cũng có thể khiến đám người đang xôn xao được trấn an.

Khi đó, đột nhiên nàng nghĩ, lời Lý Minh Nhiễm không đúng, ngoại trừ đi tới Kiếm Nam đạo nơi nhà cao cửa rộng thâm trạch khiến người sống, ngoại trừ ở lại phủ Giang Lăng ngây ngốc chờ đợi  người chết, còn có thể làm giống như Sở Quốc phu nhân vậy.

"Con sẽ chết!"

Phía sau tựa hồ như có tiếng khóc kêu nghẹn ngào của Lâm thị.

Lý Minh Hoa quay đầu lại, thấy có binh mã theo kịp nàng lại quay đầu nhìn về phía trước. Nắng sớm chói mắt dần dâng lên, nàng nắm chặt dây cương. Dù có chết vậy cũng chết một cách sáng lạn tươi đẹp đi.

----------------------------


Thứ Ba, 6 tháng 5, 2025

Chương 290 - Đệ Nhất Hầu

 290. Ra cửa, đường khó đi.

Bôn ba bên ngoài nào có dễ dàng, đặc biệt là gấp gáp lên đường, hơn nữa là lên đường khi loạn thế.

Không biết ngày đêm, cũng không có khách điếm trạm dịch nghỉ chân, nếu thật sự mệt mỏi cực kỳ thì đành nghỉ tạm một lát tại nơi trời hoang đất lạ, nếu không mệt thì lập tức lên đường.

Không đến mười ngày, đoàn người ngăn nắp lượng lệ biến thành chật vật bất kham.

Không còn thấy tung tích của những người đi bộ theo phía sau, đám người hầu mua xe ngựa đơn giản đi theo cũng đã giảm phân nửa.

Bọn họ đi đâu, hiện tại thế nào, đương nhiên nhóm người đi đường không quan tâm, ở thời điểm tự thân khó bảo toàn ai còn muốn làm Bồ Tát thiện tâm đây?

Tiếng kèn truyền lệnh vang lên, binh mã đang hành quân dừng lại, bắt đầu dỡ hàng tháo ngựa, đào hố dựng bếp, điều này nghĩa là hôm nay có thể nghỉ ngơi ở đây một đêm.

Đám đàn ông lăn từ ngựa xuống, bất kể là lão gia, thiếu gia hay tôi tớ đều nằm bẹp trên mặt đất, ngay cả nhóm phụ nhân cũng không ngoại lệ. Mấy ngày trước, những lúc như này, nhóm vú già còn dùng bố để dựng tấm chắn cho các phu nhân, tiểu thư nhưng bây giờ thật sự chẳng ai còn sức lực làm những việc này, mà đám phu nhân hay tiểu thư cũng không còn sức lực để so đo việc này nữa.

Ngoại trừ nằm nghỉ ra thì cũng chẳng có việc gì cần Lý gia làm cả, hành lý đã có binh mã bảo vệ, ngựa cũng được bọn họ cho ăn đậu mạch và nước uống, đồ ăn cũng do binh lính chuẩn bị xong rồi đưa tới.

Hơn nữa, đồ ăn còn được phân chia, chủ nhân của Lý gia dùng riêng, bọn hạ nhân thì ăn chung một nồi với nhóm binh tướng.

Nhưng ngay cả như vậy, ở nơi đất hoang này cũng chỉ có vài loại nguyên liệu để nấu mà thôi, món ăn có thể khác nhau là bao đâu?

Lý Minh Nhiễm ngồi dưới đất, chỉ trải một cái đệm nhỏ, mặt đất gồ ghề lồi lõm còn có đá vụn, dù vậy nàng vẫn cảm thấy thoải mái hơn so với ngồi trên xe trải thảm dày.

Lần đầu tiên trong đời nàng đi quãng đường xa tới vậy, cũng lần đầu tiên biết đi đường dài là như thế nào.

"Không đâu." Lý Minh Nhiễm lắc đầu, nhìn bát canh không biết được nấu từ loại rau gì trước mặt. "Lý Minh Lâu chắc chắn sẽ không như vậy."

Nàng còn nhớ rõ dáng vẻ Lý Minh Lâu từ Kiếm Nam đạo trở về nhà, chiếc xe kia như một ngôi nhà bằng vàng, người bước xuống tựa như tiên tử, không hề có một hạt bụi hay chật vật mệt mỏi gì.

Lý Minh Hoa cũng ngồi xếp bằng dưới đất, bưng chén ăn canh, nói: "Cái đó thì khác...." Nàng còn chưa nói hết câu.

Lý Minh Nhiễm đã nghĩ tới bọn tỷ muội khi ở nhà thường to nhỏ, Đại tiểu thư khác với bọn họ ra sao, nên đã ngắt lời, thay đổi người so sánh: "Lý Minh Kỳ chắc chắn không như thế này."

Nhớ đến Lý Minh Kỳ, Lý Minh Nhiễm cảm thấy buồn bã, đã hơn một năm không gặp, cảm giác không còn nhớ rõ đối phương nữa.  

Bởi vì việc Lý Minh Kỳ thay thế Đại tiểu thư là bí mật, hàng ngày các nàng cũng không thể tùy ý nhắc đến, càng không thể tùy ý hỏi thăm tình hình đối phương.

Lý Minh Kỳ cũng chẳng hề viết thư cho các nàng.

Tuy nhiên, ngẫu nhiên nghe mẫu thân của Lý Minh Hoa nhắc đến Lý Minh Kỳ ở phủ Thái Nguyên diễu võ dương oai thế nào trước mặt tổ mẫu, cuộc sống tự tại vinh quang hơn so với ở nhà.

Tổ mẫu chỉ hừ một câu, Đại tiểu thư cũng nên có một cuộc sống xa hoa.

Nàng bên kia có 1 vạn binh mã đó, chắc chắn không cần chật vật đi đường rồi.

Lý Minh Hoa đưa tay vỗ đầu nàng: "Đừng suy nghĩ bậy bạ, ý tỷ là lúc đó là thái bình thịnh thế, nhưng ở chiến loạn hiện tại, lúc này quan trọng nhất là mạng sống, không bàn đến thoải mái hay không."

Nàng bưng chén lên, cầm muỗng đút cho Lý Minh Nhiễm.

Lý Minh Nhiễm uống từng ngụm từng ngụm, nói: "Dù sao cũng không giống nhau, trong thời chiến loạn, Lý Minh Lâu chắc chắn sẽ không ra cửa." Còn phồng má, bật hơi. "Bây giờ, Lý Minh Kỳ cũng không giống chúng ta rồi."

Lý Minh Kỳ luôn nghĩ mình là khác biệt với các nàng, hiện giờ cuối cùng cũng được như nguyện.

Lý Minh Hoa đưa chén và muỗng cho nàng: "Vì sao phải khác người, vì sao phải giống người? Cứ làm những gì mình muốn, sống cuộc sống mình muốn là được rồi. Muội vẫn còn nhỏ, thành thật ăn cơm đi, đừng nghĩ chuyện khác nữa."

Trẻ nhỏ nghĩ nhanh mà bỏ qua cũng nhanh, Lý Minh Nhiễm bưng chén cầm muỗng ăn từng ngụm từng ngụm, đi đường vất vả càng thèm ăn.

Trẻ nhỏ đã ngừng suy nghĩ vẩn vơ nhưng người lớn vẫn còn đang ngẫm lại, Lý lão phu nhân nằm trên mặt đất được đám con dâu hầu hạ, ăn vài miếng rồi không ăn nữa.

"Ta thèm cơm quá, tại sao lại quên mang theo nhiều gạo nhỉ?" Bà nói. "Gạo của phủ Giang Lăng chúng ta khác với những nơi khác, ta ăn không quen."

"Mẫu thân, chờ tới Kiếm Nam đạo lại sai người về lấy nhiều gạo đến là được." Tả thị đáp.

Vương thị nói: "Đâu chỉ gạo, cả nhà ở của mẫu thân cũng dọn hết tới."

Lâm thị ở bên cạnh trợn trắng mắt, thật là tự tin, Kiếm Nam đạo thành của nàng chắc.

Lý lão phu nhân lười để ý đến những suy nghĩ nhỏ nhặt của đám con dâu, rời khỏi phủ Giang Lăng, trong lòng bà an ổn hơn nhiều, muốn cũng nhiều hơn.

"Có dọn phòng ở tới cũng không giống nhau." Bà thở dài, Kiếm Nam đạo không phải nơi bà có thể làm chủ.

Ngược lại, suy nghĩ của vị nam chủ nhân duy nhất Lý gia Lý Phụng Thường trong chuyến đi này không hề giống suy nghĩ của đám phụ nhân, hắn chỉ nghĩ về tương lai.

"Không biết phải đi như này bao lâu?" Hắn hỏi tướng lãnh đang hộ tống.

Vị tướng kia tính toán: "Nếu chúng ta duy trì tốc độ này thì 15 ngày sau có thể tiến vào ranh giới Kiếm Nam đạo."

Lý Phụng Thường lắc đầu: "Không được, không được, thân thể của mẫu thân và bọn nhỏ sẽ không chịu nổi."

Vị tướng kia nói: "Binh mã của chúng ta quá ít, cần phải tìm con đường an toàn hơn mới được, hiện tại cả Giang Nam và Kiếm Trung đều không yên ổn, nếu đi chậm một chút và đi đường vòng, như vậy mất nhiều thời gian hơn nhưng trên đường có thể thoải mái hơn một chút."

Việc ở bên ngoài lâu không an toàn, nhưng ép buộc hành quân gấp gáp như này đối với đám người chưa từng đi xa và có cuộc sống trong nhung lụa như bọn họ quả thật là không chịu nổi.

Trước đây, những việc này không đến phiên hắn nhúng tay, vì mọi chuyện đều do Lý Phụng An sắp xếp. Nghĩ như vậy thì tính cách bá đạo của Lý Phụng An cũng không phải điều xấu. Lý Phụng Thường thở ngắn than dài, nhất thời không quyết định được, thôi dứt khoát đi ngủ đi.

Trong giấc mộng, Lý Phụng Thường còn chưa thể lựa chọn đã phải bừng tỉnh bởi mặt đất dưới thân đang không ngừng rung chuyển, tựa hồ như có vạn mã đang phi nhanh.

"Có chuyện gì thế này?" Hắn vội vàng bò dậy hỏi. Lúc này sắc trời mới tờ mờ sáng.

Binh mã trong toàn bộ doanh địa đã xếp hàng xong, đám người Lý gia mới đánh thức lẫn nhau, hoảng loạn vì không rõ nguyên do.

"Nhị lão gia, đô đốc phái binh mã từ Sơn Nam đạo tới đón." Tướng lĩnh mang tin tức tới.

Tin này khiến người Lý gia vui mừng không thôi, đặc biệt là Lý Phụng Thường, hắn lôi kéo tướng lãnh dò hỏi: "Có bao nhiêu binh mã?"

Tướng lãnh đáp: "Khoảng năm nghìn."

"Vậy cũng đủ để đi chậm và bảo đảm an toàn đúng không?" Lý Phụng Thường hỏi.

Tướng lãnh cười, mang theo chút kiêu ngạo: "Thậm chí có thể nói chúng ta đây là một tòa thành di động, cần 2 vạn binh mã mới bắt được chúng ta. Nhị lão gia, mấy người muốn ở tại chỗ nửa tháng cũng không vấn đề gì."

Ai muốn ở lại nơi đồng không mông quạnh này, Lý Phụng Thường ra lệnh cho bọn họ chuẩn bị khởi hành theo lộ tuyến ban đầu, rồi đi báo tin vui với đám người Lý lão phu nhân.

"Mẫu thân có thể tùy thời nghỉ ngơi khi mệt mỏi rồi." Hắn báo với Lý lão phu nhân đang trốn trong xe. "Chúng ta đi chậm thôi, không cần vội vàng, không cần hoảng hốt, ăn uống cũng cẩn thận tìm kiếm hơn, hết thảy dựa theo sức khỏe của mẫu thân là chủ yếu."

Lão phu nhân thở dài dựa vào lồng ngực của đám con dâu: "Thân xác này của ta phải lưu lạc tha hương, tùy tiện muốn làm gì thì làm đi."

Tả thị nói với Lý Phụng Thường: "Vậy lên đường đi, chúng thiếp sẽ theo dõi tình huống của mẫu thân, nhắc nhở người nghỉ ngơi."

Tướng lãnh và vị chủ tướng tới đón đoàn người bước đến bái kiến, ca ngợi Lý Minh Ngọc một hồi, Lý lão phu nhân cũng cảm thán về con trai cả một trận.

Thấy xã giao gần xong, Lý Phụng Thường ra lệnh nhổ trại, chợt tiếng gọi nhị bá truyền đến từ phía sau.

Hắn quay đầu lại, thấy Lý Minh Hoa đang vén rèm cửa từ một chiếc xe phía sau.

"Minh Hoa, sao vậy?" Lý Phụng Thường hỏi.

Lý Minh Hoa liếc nhìn về phía hai tướng lãnh đang đứng thẳng, thoáng do dự một chút rồi kiên quyết hỏi: "Nhị bá, nếu binh mã đã đủ thì chúng ta có thể giữ đúng hẹn đưa quân về phủ Giang Lăng như đã hứa không?"

Lý Phụng Thường không kịp phản ứng, mà Lý Minh Nhiễm đang dựa vào Lý Minh Hoa cũng mở to mắt nhìn đối phương với vẻ không tin nổi.

Tỷ đang nói gì vậy?

Sao tỷ ấy có thể nói lời này?

Sao tỷ ấy có thể nghĩ ra điều này?

Lý Minh Hoa cũng khác với nàng rồi nha!

-----------------

Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2025

Chương 289 - Đệ Nhất Hầu

 289. Binh mã nhà ta.

Kiếm Nam đạo đưa 5000 binh mã đến, so với 1 vạn binh mã đến phủ Thái Nguyên thì rõ ràng thân sơ khác nhau.

Sau khi Lý lão phu nhân nghe được lời an ủi nói bên Đại tiểu thư không cần lo lắng đã có 1 vạn binh mã đang bảo hộ của Tả thị lúc đang hầu hạ dùng cơm thì bà gọi Lý Phụng Thường tới, mắng Lý Phụng Diệu ở bên kia máu chó đầy đầu.

"Ta là mẹ hắn, có ta mới có hắn, có hắn thì mới có nữ nhi chứ, đúng là đồ chó bất trung bất hiếu." Lý lão phu nhân vỗ bàn, vừa khóc vừa mắng tiếp. "Tặng 1 vạn binh mã cho nữ nhi của hắn, còn nương của hắn thì chỉ có 5000, ta sinh ra hắn, nuôi hắn lớn lên, mà còn không bằng một tiểu nha đầu à."

Mắng xong Lý Phụng Diệu, bà lại khóc Lý Phụng An.

"Con của ta ơi, con chết sớm mới khiến huynh đệ con tác oai tác phúc."

Lý Phụng Thường quỳ trong phòng nghe mà thấy hồ đồ, nếu Lý Phụng An mà còn sống, đúng theo lẽ thường thân sơ có khác thì không biết sẽ có bao nhiêu binh mã được điều đến phủ Thái Nguyên đâu.

Bọn họ ai dàm nói gì đây? Chẳng lẽ mẫu thân định mắng à? Đã sớm quen rồi....

"Mẫu thân, mẫu thân." Lý Phụng Thường vội trấn an. "Nhỏ giọng, nhỏ giọng."

Việc Lý Minh Kỳ thay thế đại tiểu thư là bí mật á.

"Thân phận Đại tiểu thư không bình thường cho nên tam đệ mới phái nhiều binh mã hơn một chút." Lý Phụng Thường giải thích. "Hơn nữa binh mã phái đến đó không chỉ bảo vệ Đại tiểu thư mà còn phải bảo vệ, Hạng thị. Phủ Thái Nguyên bên kia cũng phải nhờ vả qua lại một chút, rốt cuộc thì đại tiểu thư là con dâu nhà họ Hạng, phải ở lại Hạng gia mà."

Lý lão phu nhân hừ một tiếng.

Lý Phụng Thường tiến lên ôm lấy đầu gối bà: "Tam đệ muốn đón chúng ta tới Kiếm Nam đạo, 5000 binh mã là đủ rồi. Chờ chúng ta tới Kiếm Nam, nơi đó đâu chỉ có 1 vạn binh mã, 3 vạn, 4 vạn hay 5 vạn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đều bảo vệ mẫu thân hết."

Lý lão phu nhân nói: "Ta không đi Kiếm Nam đạo, phủ Giang Lăng đang tốt lành, ta không rời khỏi nhà của ta, ta lớn lên ở đây, ta cũng muốn chết ở đây."

Từ bao giờ Lý lão phu nhân lại anh dũng như vậy nhỉ? Lúc trước, vừa mới nghe thấy có phản loạn, phản quân cách phủ Giang Lăng vạn dặm bà đã bị dọa sợ, tối còn không ngủ được, luôn miệng nhắc nhở phải thời thời khắc khắc tuần tra gia viện.

Hiện tại, An Khang Sơn chiếm cư kinh thành, phản quân khuếch đại ra nửa phía Đông Nam rồi, vậy mà ngược lại bà còn không sợ ư?

Lý Phụng Thường thật sự không thể hiểu nổi tâm tư của phụ nữ, chỉ có thể không ngừng khuyên. Cuối cùng vẫn là Tả thị nói cho hắn biết mẫu thân không muốn đi Kiếm Nam bởi vì sợ ở đó không thể làm đương gia chủ mẫu.

"Tại sao lại nghĩ như vậy? Mẫu thân tới Kiếm Nam rồi thì vẫn là mẫu thân chứ." Lý Phụng Thường nhíu mày, giống như hắn vậy, tới Kiếm Nam rồi thì vẫn là huynh trưởng của Lý Phụng Diệu, mọi việc ở Kiếm Nam đều phải do hắn làm chủ, nghĩ tới đây hắn nóng lòng không chờ nổi á.

Đàn ông sao có thể giống phụ nữ được, Tả thị cười: "Ở Kiếm Nam đạo mẫu thân trời xa đất lạ, dù tam đệ có hiếu thuận thì một khi cửa ngoài đóng lại, không muốn nương biết gì, hay làm không để nương làm gì thì bà chẳng làm được gì hết."

Đã là mẫu thân rồi còn muốn làm gì nữa? Lý Phụng Thường nhíu mày, không thể không nói tính tình mẫu thân càng ngày càng cổ quái, đại khái là do không có đại ca áp chế....

"Vẫn nên để bên kia điều thêm chút binh mã về đây đi." Tả thị lười giải thích, trực tiếp đưa ra kiến nghị.

Thật ra, nàng cũng không muốn đi, đường xá xa xôi, bên ngoài lại loạn lạc như vậy. Đặc biệt là ở phụ cận của Kiếm Nam đạo, hiện tại phủ Giang Lăng rất yên ổn, ở bốn phía đều có Vệ quân ngăn chặn phản quân.

Tiếp đó khi tân đế đăng cơ ở Lân Châu, Võ Nha Nhi của Chấn Võ quân suất lĩnh 10 vạn đại quân bình định, thế như chẻ tre. Như vậy, không cần bao lâu nữa phản loạn sẽ kết thúc, hà tất phải mạo hiểm đi đến Kiếm Nam đạo xa xôi ngàn dặm.

Lý Phụng Thường bị thê tử thuyết phục, cuối cùng cũng đồng ý, viết thư cho Lý Phụng Diệu bảo đưa thêm binh mã về.

Lý Phụng Diệu không biết uống nhầm thuốc gì, tức muốn hộc máu viết thư nói không có binh mã, bảo bọn họ nhanh đến Kiếm Nam đi.

Lập tức, Lý Phụng Thường cũng tức giận, tam đệ này tự cho là chưởng quản Kiếm Nam, thì cũng tự coi mình là Lý Phụng An ư, không coi đại ca là hắn đây để vào mắt à. Như này, nếu đi Kiếm Nam đạo thì chính bản thân hắn chẳng phải chỉ là cấp dưới của đối phương thôi hay sao?

Tính bối phận thì hắn mới là người mà Kiến Nam đạo phải nghe lệnh.

Cho nên, Lý Phụng Thường không thèm để ý tới Lý Phụng Diệu nữa, dùng danh nghĩa mẫu thân viết thư đến đạo nha của Kiếm Nam, gửi cho Minh Ngọc trực tiếp đòi binh mã.

Lý Phụng Thường viết 2 bức thư, nhận được 4 bức hồi âm, ngoại trừ hồi âm rắm chó không kêu của đạo nha bị Lý Phụng Diệu khống chế thì cũng nhận được hồi âm riêng của Lý Phụng Diệu đang đấm ngực dậm chân, và một bức thư không cần nhiều lời của Minh Ngọc đồng ý lập tức phái binh về, cộng thêm một bức thư của người tên là Hàn Húc.

Hàn Húc nói, Kiếm Nam đạo không có binh mã bảo vệ Lý gia, chỉ có binh mã bảo vệ Đại Hạ. Hắn lập tức sẽ triệu hồi binh mã về, còn nếu bọn họ muốn đến Kiếm Nam thì nhanh chóng theo binh mã về, nếu không muốn đến thì hắn sẽ mặc kệ.

Lý Phụng Thường vừa kinh vừa giận, hắn đương nhiên biết Hàn Húc là ai, nhưng tại sao người này còn chưa chết? Tại sao vẫn có thể chạy đến Kiếm Nam? Kiếm Nam đạo sẽ bị Hàn Húc cướp đi mất!

Hắn bất chấp mắng mỏ Lý Phụng Diệu, vội vội vàng vàng viết thư cho đối phương, báo cho, nhắc nhở, rồi viết thư cho Hạng Vân bảo hắn phải bảo vệ tốt Kiếm Nam đạo....

Thư gửi đi các nơi, binh mã phân loạn, thời gian cứ thế trôi đi, tới khi mọi thứ lộn xộn thì đột nhiên phủ Giang Lăng gặp phải nguy cấp.

An Khang Sơn ngồi ổn ở kinh thành, An Đức Trung nóng lòng lập công, miễn cho việc đám huynh đệ ở bên cạnh phụ thân đoạt lấy sủng ái, hắn suất 7 vạn đại quân tấn công Đông Nam đạo, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mười mấy châu phủ thất thủ.

Lập tức phủ Giang Lăng bại lộ dưới gót sắt và đao thương của phản quân, thậm chí có người nhìn thấy phản quân, vạn hạnh đó mới chỉ là tiên phong nên thoát được một mạng.

Binh lính thường trú tại phủ Giang Lăng không nhiều lắm, mấy ngày nay do hai bên thư từ giữa Lý Phụng Thường và Lý Phụng Diệu lôi kéo cho nên 5000 binh mã của Kiếm Nam vẫn luôn chờ ở binh doanh của phủ Giang Lăng. Binh doanh châu phủ rất hào phóng và dồi dào không hề thiếu lương thảo lại vô cùng kính ngưỡng Lý đô đốc.

"Lý đô đốc là người của phủ Giang Lăng chúng ta, phủ Giang Lăng và Kiếm Nam đạo là người một nhà." Tri phủ nhiệt tình nói, gánh lên chi phí lương thảo của 5000 binh mã.

Có quan phủ ra mắt sắp xếp, Lý Phụng Thường vô cùng vui vẻ, cũng cho rằng đó là điều đương nhiên.

Nhưng mà của cho là của nợ, binh mã Kiếm Nam chủ động hỗ trợ hộ vệ tuần tra trong cảnh nội châu phủ, hướng đi của phản quân là do bọn họ phát hiện sớm nhất.

Khi biết phản quân sắp đánh tới đây, Lý lão phu nhân không còn sợ phải rời xa quê hương nữa, lập tức muốn đi Kiếm Nam đạo, nhưng 5000 binh mã đã cùng với binh lính thường trú tại phủ thanh chuẩn bị đề phòng nghênh chiến phản quân rồi.

Lý Phụng Thường phải cho người đi gọi, binh mã nghe được triệu hoán nhanh chóng trở về.

Lý Phụng thường lấy vàng bạc trong nhà đặt mua lương thảo, Lý lão phu nhân cũng không còn chú ý xem xe ngựa có thoải mái hay không nữa, chỉ cầu lên đường thuận tiện là được, nhưng muốn chạy thì đâu dễ dàng như vậy.

Nô bộc trong nhà đông đúc, mang ai không mang ai đây, được mang đi thì vui mừng, phải ở lại thì hoảng sợ, mà quan hệ giữa nô bộc với nhau cũng quá phức tạp, cha con, mẹ con, thân thích.... Ba cô con dâu đều muốn mang theo nhiều thân tín của mình, nha đầu bên cạnh các tiểu thư đều có cha mẹ khó xa rời, bọn công tử sao nỡ khi hồng tụ thêm hương hay người hầu hạ rơi nước mắt, trong nhà loạn thành một nồi cháo.

Mà Lý gia cũng không chỉ có một nhà họ, cả tộc Lý thị và rất nhiều thông gia, bằng hữu sôi nổi tới tìm, khẩn cầu có thể mang theo cùng đi tới Kiếm Nam đạo.

Ngoại trừ người thân hay quen biết thì dân chúng cả phủ Giang Lăng cũng vây quanh đại trạch nhà họ Lý.

Nhìn mấy nghìn tinh binh đứng xếp hàng ở cửa thành, trong lòng dân chúng vui mừng và chờ đợi, tới khi được biết số tinh binh đó phải rời đi, họ sôi nổi chạy tới bên ngoài đại trạch nhà họ Lý quỳ xuống cầu đi theo.

Lập tức, Lý gia phảng phất như một hòn đảo cô độc bị bão táp vây quanh, không dám hé cửa.

"Sao mà không dám mở." Lý Minh Nhiễm nói. "Binh mã tiến vào mở đường, ai có thể ngăn cản?"

Nàng ngồi gian trong ở chủ viện của Lý lão phu nhân, trên giường phía sau bày đầy những chiếc rương khóa chặt xếp cao cao, xuyên qua cửa sổ lo lắng nhìn ra ngoài, trong ngực ôm chặt lấy hai con búp bê bằng đất sét.

Đây là mấy con búp bê nàng thích nhất, vốn dĩ một bộ có 5 con, hằng ngày hầu hạ, bón cơm mớm nước cùng chơi như thật, kết quả đám nha đầu kia vì tìm cơ hội cùng đi Kiếm Nam, mà tranh đoạt nha đầu chăm em, kết quả đã vỡ mất 3 con.

Vì phòng ngừa không giữ được một con búp bê nào, Lý Minh Nhiễm dứt khoát tự mình ôm cả ngày lẫn đêm.

Lý Minh Hoa cười: "Đời này chúng ta đừng nghĩ về lại phủ Giang Lăng nữa."

Dùng vệ binh Đại Hạ xua đuổi, ngăn cản dân chúng phủ Giang Lăng, nói không chừng còn phải động đao thương để uy hiếp, ai biết đao thương không có mắt kia sẽ khiến dân chúng bị thương khi kích động xông lên hay không.

Đám người Lý gia rời đi phủ Giang Lăng như vậy, nhất định tương lai hành động này sẽ bị ký lục vào văn ký của phủ nha cùng với hành vi tàn bạo của phản quân. Đó là binh mã Lý thị sợ hãi xua đuổi dân chúng, bỏ thành mà đi.

Việc làm này, bọn họ sẽ bị người người phỉ nhổ.

Lý Minh Nhiễm ôm búp bê, khó hiểu hỏi: "Tại sao lại như vậy? Kẻ có tiền trong thành khi vào núi dâng hương còn dùng gia phó để xua đuổi người qua đường còn gì, thật nhiều người bị ngựa dẫm, bị gậy gốc đánh, kinh động đến quan phủ cũng không ít, mà vẫn thấy phủ Giang Lăng bao dung bọn họ."

Lý Minh Hoa từ câu này của nàng lấy ra hai chữ: "Gia phó."

Việc làm của gia phó chỉ là 'tiểu ác' của chủ nhân, nhưng hiện tại Lý gia chỉ huy không phải gia phó mà là Vệ quân, đó chính là 'đại ác'.

"Thật ra là người thì ai chẳng ích kỷ, hiện tại Vệ quân vốn dĩ là sở hữu của chưởng binh." Lý Minh Hoa buông hộp nhỏ trong tay xuống.

Bên trong là trang sức đáng giá nhất của nàng, mẫu thân dặn dò không được giao cho bất cứ kẻ nào, sinh tử tai vạ đến, nha đầu bà tử bên người cũng không dám tín nhiệm.

"Nếu ngay từ đầu chúng ta rời đi, sẽ không có phiền toái này."

"Hiện tại tai vạ đến, chỉ có bản thân chúng ta chạy trốn thì không thể trách người khác mắng mỏ oán hận."

Lý Minh Nhiễm hiểu một chút, hừ một tiếng: "Ai bảo bọn họ không có đại bá phụ, không đúng, không có đường đệ là tiết độ sứ, điều này phải trách chính bọn họ chứ."

Lý Minh Hoa cười nói: "Muội nói đúng mà cũng không đúng, tóm lại, hiện tại Lý gia chúng ta hoặc làm người tốt, hoặc làm kẻ ác."

"Như thế nào làm người tốt, như thế nào làm kẻ ác?" Lý Minh Nhiễm tò mò hỏi.

Lý Minh Hoa nói: "Kẻ ác là dùng binh mã của chúng ta mở đường, không mang theo ai hết, chỉ có người trong nhà chúng ta kiên quyết rời đi. Còn người tốt à, đó là chúng ta ở lại, đồng sinh cộng tử với mọi người."

Lý Minh Nhiễm trừng mắt hô: "Gì mà người tốt kẻ xấu hả, người tốt rõ ràng sẽ là người chết mà!"

Rõ ràng là có thể sống, nhất quyết tìm chết, đồ ngốc cũng không chọn vậy.

Lúc này, Lý Phụng Thường cũng đang nghĩ như vậy, hắn nhìn tri phủ Giang Lăng đang đứng trước mặt mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ mình giống đồ ngốc à?

"Hồ đại nhân." Hắn thở dài. "Ngài làm vậy không phải khiến chúng ta khó xử hay sao?"

Tri phủ Giang Lăng mặc quan bào, khuôn mặt tiều tụy, thanh âm khàn khàn: "Ta biết, yêu cầu này của ta thật vô lễ."

Hắn cúi người che mặt, con cháu thánh nhân, người đứng đầu một phủ, nam nhi thân cao bảy thước mà bật khóc.

"Nhưng mà, trước sinh tử của muôn vàn con dân, bản quan, không đành lòng...."

"Lý lão gia, ngài cũng là người của phủ Giang Lăng, đại đô đốc cũng vậy, đây là cố thổ của ngài, đây là các hương thân của ngài."

Lý Phụng Thường duỗi tay che mặt: "Đại nhân ơi, ta đâu hy vọng cố thổ lâm nạn đâu, ta cũng đau khổ khi phải xa rời quê hương chứ."

Hắn còn chưa kịp phát ra tiếng khóc thì ngoài cửa đã có tiếng gào truyền vào.

"Con của ta ơi! Sao con chết sớm vậy." Lý lão phu nhân bị một đám phụ nhân vây quanh vọt vào, đẩy ra tri phủ đang cúi đầu che mặt, ngồi trên ghế khóc lớn. "Nương của con sắp bị người bức tử đây, dù con có hiếu tâm để binh mã hộ vệ nương nhưng rốt cuộc con không còn nữa, sao ngăn được người khác ức hiếp nương của con đây."

Lý Phụng Thường thở phải nhẹ nhõm, nghĩ không cần khóc nữa, hắn rũ tay áo nhào qua: "Nương, nương ơi, không phải như thế, nương đừng vội vàng."

Lý lão phu nhân bắt lấy hắn bằng một tay, đồ ập xuống đánh: "Con là đứa bất hiếu, con định làm gì? Con trai cả tới đón ta, vì sao con không cho ta đi? Con định hại chết ta sao? Vì sao con muốn hại chết ta?"

Dù Lý Phụng Thường chật vật cũng không dám tránh né, hắn dứt khoát quỳ xuống mặc cho người ngồi trên đánh chửi, đám phụ nhân bên người vừa khóc vừa kêu.

Phòng loạn thành một đống.

Tri phủ Giang Lăng đứng ở chỗ này tựa như tồn tại lại như không tồn tại, hắn nhìn đám phụ nhân khóc gào, cuối cùng thở dài than.

"Là ta ích kỷ." Hắn nói, cúi người thi lễ. "Là ta sai, xin lão phu nhân bớt giận."

Lý lão phu nhân không thèm nhìn hắn, chỉ mở họng mắng Lý Phụng Thường.

Tri phủ Giang Lăng sửa sang lại y quan, nói: "Lão phu nhân bớt giận, ta đi bảo mọi người tản ra, mở đường cho các ngài."

Dứt lời, hắn xoay người đi ra ngoài.

Lý lão phu nhân dừng khóc nháo, bắt Lý Phụng Thường lại. "Lập tức đi, lập tức đi." Rồi nhìn mọi người trong nhà. "Đừng ai miên man suy nghĩ nữa, con cả của ta chỉ tới đón ta, là huynh đệ con cháu của hắn, các ngươi đừng nhớ thương đám thân thích lung tung rối loạn của các ngươi nữa, các ngươi muốn đi thì cùng đi với chúng ta, nếu luyến tiếc thân thích thì về với bọn họ đi."

Đây là lời nói với đám con dâu, đám người kia chỉ biết cúi đầu rơi lệ.

"Hạ nhân trong nhà, ngoại trừ mỗi phòng mười người ra thì còn lại muốn đi theo thì theo, không có xe không có ngựa thì tự mình nghĩ cách, ai không muốn đi thì ở nhà trông cửa, bảo vệ gia trạch, thưởng cho mười lượng bạc."

Ý là đều mang theo hạ nhân? Dù cho không có xe không có ngựa nhưng mà có rất nhiều binh mã đi trước, bọn họ theo sau cũng là có hy vọng, tức khắc tiếng khóc vui mừng vang lên trong phòng.

Lý lão phu nhân khoái đao đay rối, đám hạ nhân có hy vọng động tác nhanh nhẹn, mau chóng chuẩn bị xe ngựa. Người không muốn đi ngay tại chỗ phát bạc, kẻ muốn đi thì cõng lên tay nải hành lý đã sớm sắp xếp, chạy đi mua xe, mua ngựa, mua lừa. Làm hạ nhân Lý gia, đi ra ngoài đều có thể tự cấp tự túc.

Gia chủ không cung cấp ngựa xe, tự bọn họ cũng có thể mua nổi.

Cửa lớn nhà họ Lý đóng chặt nhiều ngày cuối cùng cũng mở ra, không hề có dân chúng nhào lên.

"Đều tránh ra rồi." Lý Minh Nhiễm xốc màn xe nhìn ra bên ngoài. "Còn có binh mã mở đường cho chúng ta đấy."

Ngoài cửa có rất nhiều người, nhưng không lấp kín đường mà họ đứng ở hai bên, không có tiếng khóc kêu ầm ĩ, vẻ mặt chỉ có bi thương, đờ đẫn hoặc phẫn nộ. Hai bên đường có binh lính tay cầm vũ khí đón đỡ bọn họ.

Binh mã này không phải của Kiếm Nam đạo mà là của phủ Giang Lăng.

"Nhanh buông màn xe xuống." Mấy chị dâu ngồi trên cùng xe vội nói, kéo tay Lý Minh Nhiễm ra.

Không vui gì cả, Lý Minh Nhiễm nhìn sang đám chị dâu chen chúc bên trong, tránh khỏi cửa sổ, là không dám nhìn hay là xấu hổ khi bị nhìn thấy? Nàng dẩu miệng. Nàng lớn bằng từng này chưa từng bị như vậy đâu. Dù ngồi xe ngựa hay cưỡi ngựa hoặc đi bộ đều đắc ý dào dạt, quang minh chính đại, đường đường chính chính đó.

Lý Minh Hoa cũng ngồi bên cửa sổ, không xốc màn xe nhưng tầm mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng nghe thấy thanh âm tri phủ truyền vào.

"Phủ Giang Lăng của chúng ta có 5.000 binh mã, sẽ bảo vệ mọi người, bảo vệ thành trì."

"Khoảng cách giữa phản quân và chúng ta còn rất xa, Tề đại đô đốc ở Đông Nam đạo đã dẫn theo mấy vạn binh mã tác chiến với phản quân ở Bình Viễn và Kiến Châu."

"Hoài Nam là láng giềng gần với chúng ta, Sở Quốc phu nhân đang thu phục Hoài Nam đạo, phản quân liên tiếp bại lui, ta đã phái người tới cầu viện nàng."

"Sở Quốc phu nhân tâm từ nhân thiện, cứu cô trợ bần, lại anh dũng thiện chiến, bôn ba hỗ trợ Nghi Châu, đánh bất ngờ An Đông, có Chân Võ quân lừng lẫy uy danh."

"Mà dù cho không thể ngăn được phản quân, Hồ Vọng Giang ta nhất định sẽ đưa mọi người tới Hoài Nam đạo."

"Chỉ cần mọi người vào được Hoài Nam, Sở Quốc phu nhân nhất định sẽ cứu mạng mọi người."

Giọng hắn nghẹn ngào, không biết hô gọi bao lâu, nhưng từng câu từng câu đã kêu gọi dân chúng đang sợ hãi, mở một con đường để người nhà họ đào tẩu.

Lý Minh Hoa cúi đầu, khẽ đưa tay lau đi một giọt nước mắt không hiểu sao lại lăn xuống.

Không biết là do lời của Hồ tri phủ hay do nhắc đến Sở quốc phu nhân mà dân chúng bên đường dần yên ắng lại, yên lặng nhìn theo đoàn xe thật dài rời đi.

Lý Phụng Thường dù đã ngồi ở trong xe cũng không chịu nổi, đành xuống xe nói với Hồ tri phủ: "Đại nhân, ta đã báo Kiếm Nam lại phái binh mã tới, rất nhanh sẽ đến thôi, nếu chúng ta bình an tới đó, lập tức số binh mã này sẽ lại trở về, hỗ trợ đại nhân thủ thành."

'Nếu', 'lại', những từ này Hồ tri phủ chỉ nghe, hắn gật đầu chưa nói gì thêm.

Không người cổ động, Lý Phụng Thường cũng không nói được nữa, hắn ôm tay thi lễ với Hồ tri phủ rồi xoay người lên xe.

Đoàn xe thật dài chạy nhanh ra khỏi cửa thành, chờ ở bên ngoài là 5.000 binh mã đã xếp thành quân trận.

Phía sau ngựa xe Lý gia không ngừng có xe, có ngựa có người đi bộ theo sau.

Tuy rằng Lý gia chỉ cho hạ nhân đi theo, nhưng ai theo sau cũng không xua đuổi, bởi đi theo sau những binh mã này, có lẽ càng an toàn hơn so với ở lại trong thành.

Cơn gió nhẹ xốc màn che lên, Lý Minh Hoa nhìn thấy đường lớn ầm ĩ, nhưng ầm ĩ này không mang lại sự vui mừng yên vui như ngày xưa nữa mà chỉ có hoảng sợ, bị thương. Trong đám người kia còn có một hòa thượng....

Hắn đội nón cói, tay cầm mộc trượng, mặc áo tăng bào rách rưới, đi ngược chiều với đám người đã ùa ra từ bên trong thành.

Binh mã xúm lại che đi tầm mắt, vứt bỏ toàn bộ phủ Giang Lăng ở phía sau.

----------------------------