287. Lễ vật mới lạ.
"Nguyên Cát thúc, mọi người tới xem này."
Lý Minh Lâu ngồi xổm trên mặt đất, vẫy tay gọi.
Nguyên Cát, Phương Nhị và Khương Danh có chút kinh ngạc, kinh ngạc về tư thế của Lý Minh Lâu, mái tóc đen nhánh tết thành bím, nàng mặc váy áo tựa như mây tía, dù ngồi xổm cũng không hề bất nhã, mà càng thêm phần kiều tiếu.
Nguyên Cát ngồi xổm xuống bên người nàng hỏi: "Đây là gì?"
Phương Nhị và Khương Danh liếc nhau rồi cùng ngồi xổm xuống theo.
"Đây là chó nhỏ làm bằng gỗ."
"Gần đây ngoài phố có một số thợ thủ công vừa đến, bán các loại đồ chơi, có cả hát múa rối bóng."
Chú chó gỗ này thô ráp vụng về, không phải món đồ thượng phẩm được chế tác tinh xảo, là loại đồ chơi mà những nhà không dư dả nhưng yêu thương trẻ nhỏ sẽ cắn răng mua về, vừa rẻ, vừa thô ráp, vừa chịu được va đập.
Hiện giờ càng ngày càng nhiều người tặng lễ cho Sở Quốc phu nhân, không bám vào một khuôn mẫu nào, chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn. Có người đưa lên viên trân châu lớn như quả trứng gà, cũng có người đưa lên bí phương độc môn làm trứng kho của bản thân.
Và chú chó gỗ này cũng là lễ vật được đưa tới đúng không?
Lý Minh Lâu duỗi tay vỗ lên đầu chó gỗ, dưới ánh nhìn chăm chú của Nguyên Cát, Khương Danh và Phương Nhị chú chó lật người, phun ra đầu lưỡi, bày ra lời thỉnh cầu 'đừng tức giận'.
Lý Minh Lâu cười rộ lên.
"Chơi vui đúng không." Nàng nói.
Nguyên Cát nhếch miệng cười gật đầu: "Chơi vui."
Phương Nhị và Khương Danh cũng gật đầu theo.
"Ta còn nhớ rõ trước kia Đại đô đốc mua hai con chó xồm từ biển, một lần có thể lộn nhào mười mấy cái." Khương Danh xoa vê chòm râu ngắn của mình.
Lúc ấy tiểu thư ngồi trên ghế vân cẩm tú năm màu chỉ nhoẻn miệng cười, cũng không phát ra tiếng, nhưng tiểu công tử mới tập đi thì bám vào đầu gối tỷ tỷ đứng dậy, cười khanh khách.
Hai chú chó kia chỉ lộn nhào vài lần, rồi được nuôi cùng đám gà cảnh, heo thơm, dê sữa, khổng tước, voi, vô ưu vô lự ăn ăn ngủ ngủ chơi chơi, cuối cùng chẳng thể lộn nhào được nữa.
Tiểu thư nhớ tới khi còn nhỏ, nhớ phụ thân à.
"Vậy à? Ta không nhớ được." Lý Minh Lâu nói, nàng còn cách Lý Minh Lâu 14 tuổi 10 năm cơ, mà lúc ấy chẳng qua thấy thú vị xong là qua, không có đặc biệt nhớ thương.
Nàng chỉ vào chó gỗ hiện tại đang ngồi xổm trước mắt.
"Võ Nha Nhi đưa."
Khương Danh chớp chớp mắt: "Đưa cho mẫu thân của hắn à?"
Mẫu thân hắn là một phụ nhân mắt mù, sao nhìn được cái này? Nghe thanh âm ư? Hoặc đây là ký ức từ nhỏ của hai mẫu tử hắn? Hoặc là ám hiệu? Giấu giếm huyền cơ gì à? Khương Danh thẳng sống lưng.
Lý Minh Lâu cười nói: "Tặng cho ta."
Lập tức tươi cười trên mặt Nguyên Cát, Khương Danh, Phương Nhị biến mất, lại nhìn chó ngố ngồi xổm trước mặt, biểu tình dần nghiêm trọng đề phòng.
"Vì sao lại tặng cái này?
"Có cơ quan ẩn giấu gì?"
"Khương Danh, ngươi không kiểm tra à?"
"Hắn không nói? Thư cũng không thấy đề cập."
Nghe thấy chất vấn, Khương Danh ảo não, thư Võ Nha Nhi viết hắn sẽ tự mình hủy đi, kiểm tra, nhưng thứ trong tay nải không hề nhắc đến cho tiểu thư mà chỉ nói cho mẫu thân, nên hắn không mở ra chỉ kiểm tra như bình thường.
Bất cứ thứ gì Võ Nha Nhi đưa tới, khi mở ra Võ phu nhân sẽ đều ở đây, nếu lòng dạ hắn có gì xấu xa sẽ chỉ hại chết mẫu thân hắn mà thôi.
Giờ lòng dạ xấu xa kia có khả năng giấu ở bên trong! Khương Danh duỗi tay cầm lấy chó gỗ, vừa định tay không tự mình hủy đi thì Lý Minh Lâu vội ngăn cản.
"Chỉ là món đồ chơi, hắn xin lỗi ta vì việc ở An Đông thôi." Nàng nói.
Khương Danh nắm chặt chó gỗ trong tay, cảm nhận vừa thô ráp vừa đâm tay: "Việc An Đông, xin lỗi bằng một món đồ chơi này?"
Nào có dễ dàng như vậy! Bọn họ chẳng phải đứa nhỏ trẻ người non dạ.
Lý Minh Lâu cười nói: "Đương nhiên không phải, ừm, đây chỉ là biểu đạt chút ý của hắn, còn chân chính đó là nhận lấy bọn A Tiến, ngoại trừ lời nói và việc làm thì những việc nhỏ khác cũng nên biểu đạt một chút, tuy rằng không có ý nghĩa, nhưng cũng khá thú vị."
Nàng cười đưa tay vỗ chó gỗ đang bị Khương Danh nắm chặt, tiếng lạch cạch vang lên, mảnh vải phun ra, 'Đừng tức giận', ta lộn nhào cho nàng xem.....
Nàng lại lần nữa bật cười ha ha.
Vui vẻ như vậy à? Nguyên Cát, Khương Danh, Phương Nhị nhìn nhau.
Bên người Đại tiểu thư chỉ có hai người phụ nữ, Võ phu nhân điên khùng bỏ qua, còn lại Kim Kết là nữ nhân cũng là nha đầu bên người bị Nguyên Cát gọi đến.
Kim Kết vô cùng vui vẻ đi tới, còn cố ý mang theo hộp đồ ăn đựng mấy món điểm tâm, nhưng vừa vào cửa đã hoảng sợ khi thấy 3 người đàn ông với biểu tình nghiêm trọng ngồi trước bàn.
"Con chó gỗ nhào lộn kia thú vị vậy à?" Nguyên Cát đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
Kim Kết cười: "Thú vị ạ."
Khương Danh chỉ dám biểu đạt bất mãn với Kim Kết, hắn nhíu mày vỗ bàn: "Này thì có gì mà thú vị? Làm bằng gỗ, nhìn qua khá tinh xảo nhưng thật ra chỉ là một cái cơ quan nhét một cái dải rút, gỗ thì không có mài giũa, không quét sơn, không có châu báu điểm xuyết...."
Kim Kết nói: "Thú vị ở đây thì liên quan gì tới những cái đó ạ, tự tay làm, cố ý đưa cho tiểu thư, biết lộn nhào nói 'đừng tức giận', thật vui."
Nguyên Cát nghiêm mặt nói: "Tiểu thư sẽ không vì nhận được lễ vật mà quên đi từng chịu thiệt, tiểu thư là một người bình tĩnh."
Kim Kết trợn trắng mắt, cảm thấy mấy người đàn ông này quả thật khó mà giao tiếp.
"Thích thú với lễ vật cũng với việc tha thứ khi bị thiệt thòi thì có quan hệ gì đâu." Nàng nói. "Tiểu thư chỉ cảm thấy thích thú mà thôi."
Nói xong, nàng không vui vẻ gì phất tay áo rời đi, sau đó lại xoay người đem hộp đồ ăn đặt trên bàn cũng xách đi nốt.
Nữ nhân đúng thật kỳ lạ, chẳng thể hiểu được tự nhiên lại tức giận, cũng giống như chẳng thể hiểu được tự nhiên lại vui vẻ. Ba người Nguyên Cát lại liếc nhau một lần nữa.
"Ta không hề có nghi ngờ gì đối với sự bình tĩnh của tiểu thư, nàng sẽ không vì một con chó gỗ mà coi Võ Nha Nhi là người tốt." Khương Danh nhắc lại, chân mày khẽ nhăn. "Ta chỉ cảm thấy Võ Nha Nhi kia quá gian trá, quỷ dị, luôn có mục đích riêng khi làm tiểu thư vui vẻ."
Nguyên Cát gật đầu, cực kỳ tán đồng: "Ví dụ như lại lừa gạt binh mã của chúng ta."
Phương Nhị vốn trầm mặc ít lời, nay lại mở miệng: "Ta cảm thấy mấu chốt trong chuyện này là ở tiểu thư."
Tiểu thư chưa từng sai! Tiểu thư bị dụ hoặc cũng không hề sai! Sai là ở kẻ dụ hoặc cùng với bọn họ khi không có ngăn cản phòng ngừa. Nguyên Cát và Khương Danh trừng mắt nhìn Phương Nhị.
"Theo ý ta, vấn đề ở đây là tiểu thư cảm thấy những đồ vật này chơi vui." Phương Nhị vội nói thêm vài câu giải thích. "Nếu tiểu thư không cảm thấy thích thú thì hắn có đưa bao nhiêu thứ này nữa thì cũng vô dụng."
Khương Danh nhanh chóng phản ứng lĩnh hội ý của Phương Nhị, cũng nghĩ đến vấn đề mấu chốt, vỗ chân một cái: "Ta hiểu rồi, tiểu thư cảm thấy thích thú là vì chưa bao giờ gặp qua những đồ vật không đáng giá tiền như này."
Lý Minh Lâu là ai chứ, từ nhỏ đến lớn ăn uống dùng đều là trân phẩm, dù là một món đồ chơi nhỏ cũng xuất phát từ danh gia tài chất quý trọng.
Loại sắt vụn đồng nát, đầu gỗ rỉ sét này đối với nàng quả thật là hiếm có.
"Bên Võ Nha Nhi kia ngay cả cơm cũng không đủ no, chỉ có thể làm được mấy thứ không đáng giá tiền." Khương Danh vuốt râu cười. "Chúng ta mang nhiều mấy thứ như này cho tiểu thư, nàng thấy nhiều tất nhiên sẽ không để mắt tới nữa."
Đúng là như thế, Nguyên Cát và Phương Nhị gật đầu, chân mày giãn ra.
...
...
Lý Minh Lâu bắt đầu nhận được lễ vật mà Nguyên Cát, Khương Danh, Phương Nhị đưa tới.
Mà thứ người một nhà đưa cũng không thể xem như lễ vật, bọn họ chỉ thuận tay mang về cho nàng vài thứ cảm thấy thú vị khi đi ngang qua phố, ở quân doanh hay trên đường cái.
Hầu hết là chút đồ kỳ kỳ quái quái, như tượng đất miễn cưỡng có thể nhìn ra hình dạng một chú heo, hay một chú dê được khắc gỗ với tỉ lệ quỷ dị, hoặc diều giấy có thể bay lại còn phát ra tiếng kêu.
Mọi hành động của Sở quốc phu nhân đều bị người người nhìn chằm chằm, đám người Nguyên Cát, Khương Danh cũng không ngoại lệ. Người phản ứng lại đầu tiên chính là Trường sử, tiếp theo là những người trong nha môn tri phủ, rồi thương nhân trên đường. Mọi người đều biết hiện tại Sở quốc phu nhân thích những đồ vật thú vị bằng chất liệu rẻ tiền.
Đây quả là điều kỳ lạ.
Khi Võ thiếu phu nhân ra cửa bị mọi người vây quanh, lúc này không còn kỳ trân dị bảo mà là những đồ vật với hình thù kỳ quái bằng chất liệu giá rẻ, về sau, không chỉ là món đồ chơi mà còn xuất hiện những loại công cụ thực dụng, ví dụ như cung tiễn làm bằng sợi bông dâu tằm có lực sát thương cực lớn, hoặc ống trúc dài khiến người ta có thể nhìn xa hơn...
Lý Minh Lâu vừa cười vừa để Nguyên Cát chọn lựa vài món đồ từ số đó, biến phế thải thành bảo vật.
Cùng lúc đó, đúng như lời đám Khương Danh khẳng định, Lý Minh Lâu không hề mất đi lý trí và sự bình tĩnh, chờ Khương Lượng và Lưu Phạm tung hoành giải quyết những lý gián trong châu thành, dưới sự khống chế của phủ Quang Châu binh mã được củng cố, Chu Hiến ở Nghi Châu suất binh tập kết ở phía Nam, cùng bắt đầu thu phục phía đông của Hoài Nam đạo.
Chiến hỏa bốc cháy hừng hực ở Hoài Nam đạo, quấy cho bốn phía khắp nơi trở lên hỗn loạn, vô số dân chúng đào vong. Vệ quân, phản quân, tặc quân hoành hành, thôn xóm quanh thành trấn đều trong biển lửa, san bằng đường lớn uốn cong đường núi, dân cư thưa thớt.
Một người đứng trên đồi núi phập phồng, nhìn về phía pháo hoa xuất hiện ở nơi xa, có nghĩa là bên kia có thôn xóm, nhưng cũng có nghĩa là thôn xóm đã gặp phải kiếp nạn.
Giày rơm dẫn lên cỏ xuân chết héo vì bị vó ngựa giẫm đạp, bước từng bước về phía trước, cho tới khi nhìn đến tử thi nằm ở rãnh nước.
Đây là một gia đình có ba người, cha, mẹ và đứa con trai nhỏ bị một trường mâu xuyên thấu, đóng đinh bên nhau.
Hành lý rơi rụng bên người, đã bị bới tung, chỉ còn lại quần áo giày vớ, việc này do tặc binh trộm cướp gây ra. Bởi Vệ quân sẽ không cứu cũng không thương tổn dân chúng mà phản quân sẽ bắt đi tráng dân trưng binh, chỉ có tặc quân trộm cướp mới không cần người chỉ giựt tiền.
Loạn thế lưu ly, tiếng kêu than dậy đất trời.
Giày rơm tiến thêm một bước, nón cói to rộng rũ xuống một bóng râm, ngón tay thon dài trắng nõn vươn ra khẽ vuốt mắt cho ba người không nhắm mắt, bởi vì đứng gần mà tăng bào dính máu.
"A di đà phật."
Âm thanh trong trẻo mang theo đầy thương cảm, sau một tiếng niệm thương xót, mộc trượng trong tay rơi xuống mặt đất, giày rơm sải bước về phía trước.
----------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét