56. Chương 56.
***
Sáng sớm ngày tiếp theo, Vưu Lương Hành theo lệ thường dậy sớm, không biết có phải quá mức để ý hay không mà đồng hồ sinh học vốn vững chãi như núi Thái Sơn của anh vậy mà bị rung động, anh tỉnh ngủ sớm hơn so với ngày thường nửa tiếng.
Cuối cùng anh và A Thánh quyết định thời gian hẹn là 6 giờ tối, thong thả chịu đựng qua giờ ngọ, tới gần 3 giờ chiều, Vưu Lương Hành chuẩn bị ra cửa, không thể không nói, cả sáng nay anh có chút thất thần, dù làm việc gì cũng không tập trung được.
Nơi hẹn cách nhà Vưu Lương Hành rất xa, nhưng vì ra cửa sớm, anh tới nơi hẹn trước hẳn 1 giờ, tìm tòi trên dãy phố chính anh tìm được quán cà phê được trang hoàng với phong cách Bắc Âu vừa tinh xảo lại đơn giản.
Quán cà phê ở ngay trên mặt phố, có những ô cửa kính thật dài đối diện với một ngõ nhỏ, xe cộ qua lại không quá nhiều, rất an tĩnh, là một nơi thích hợp để thả lỏng và nói chuyện phiếm.
Vưu Lương Hành không khỏi suy tư, vì sao muốn hẹn ở chỗ này? Trước kia A Thánh đã từng tới nơi này hay nơi này gần nơi ở của A Thánh, khách sạn của A Thánh gần đây sao?
Vưu Lương Hành chuẩn bị vào cửa tiệm, nhưng khi chạm tay vào cánh cửa thì lại dừng lại.
Tuy rằng có chút quẫn bách nhưng xác thật anh tới quá sớm .....
Với ý nghĩ như vậy trong đầu, anh thay đổi ý định, bắt đầu tản bộ dọc theo con đường, trên đường phố có không ít cửa hàng, khi đi ngang một cửa hàng kẹo, Vưu Lương Hành dừng lại.
Có lẽ do lượng người đi lại trên con phố này không nhiều cho nên nhân viên cửa hàng có thái độ rất nhiệt tình với anh, hai cô nhân viên đứng bên người Vưu Lương Hành rất tri kỷ hỏi nhỏ:
"Xin chào, xin hỏi anh muốn loại kẹo gì ạ?"
Vưu Lương Hành dốt đặc cán mai đối với bánh kẹo, cá nhân anh càng rất ít khi ăn đồ ngọt, anh dừng lại một chút mới trả lời:
"Tôi không rõ lắm, tới chọn một chút để tặng bạn."
Thanh âm thiếu nữ mềm mại rơi xuống, biểu tình hai nhân viên đều sửng sốt, nhìn chằm chằm anh nửa ngày không nói lời nào, sợ vừa rồi nghe nhầm, hai vị này còn liếc nhìn nhau, sau khi từng người dùng ánh mắt xác nhận với nhau, thì đồng thời như ngây ngốc, lâu sau hai người mới hoàn hồn dùng khuôn mặt tươi cười hỏi:
"A, chọn quà tặng sao, mời anh ở bên này."
Nhân viên cửa hàng vừa nói vừa dùng ánh mắt quét qua khuôn mặt của Vưu Lương Hành, các cô không chỉ bị kinh diễm bởi giá trị nhan sắc mà còn có một nỗi kích động không thể nói lên lời.
"Mấy loại này đều được đóng gói rất xinh đẹp, hương vị cũng ngon, các bạn nữ đều thích, anh có thể xem xem, bên này có hàng mẫu có thể ăn thử ạ."
Vưu Lương Hành vì hai chữ "bạn nữ" mà dừng một chút, muốn giải thích nhưng lại cảm thấy phiền phức cho nên đơn giản là ngậm miệng, nhìn kỹ những hộp kẹo được đóng gói với màu sắc tươi đẹp, trang trí tinh xảo, xác thực rất thích hợp với những bạn nữ.
Nhưng Vưu Lương Hành lại cảm thấy A Thánh cũng khá thích hợp với phong cách này.
'Tiểu đường tâm' kia còn không phải như vậy sao?
Vưu Lương Hành chọn một viên kẹo bóc lớp giấy gói màu đỏ rồi cho vào trong miệng, xốp giòn, khi cắn còn có vị dây tây ngon ngọt nồng đậm, anh có loại trực giác A Thánh nhất định sẽ thích nó.
"Anh muốn loại này sao?"
Vưu Lương Hành gật đầu, hai vị nhân viên lập tức tươi cười nói:
"Để tôi đóng gói cho anh."
Động tác của nhân viên cửa hàng rất nhanh, thoáng chốc đã đóng gói hoàn chỉnh, nhìn anh trả tiền xong đi ra ngoài, hai vị nhân viên đồng thời lộ vẻ mặt tiếc nuối, vì sao lại không thể nghe anh nói thêm vài câu nữa.
Đang nghĩ ngợi thì Vưu Lương Hành chợt quay đầu nói:
"Cảm ơn."
Hai nhân viên vội vàng cúi đầu:
"Không có việc gì, không có việc gì!"
Hai người vừa nói vừa nắm chặt tay nhau dưới bàn, liều mạng áp chế sự kích động trong lòng.
Vưu Lương Hành đẩy cửa đi ra ngoài, mơ hồ nghe được tiếng hét chói tai ở trong cửa hàng kẹo, thanh âm đột nhiên như vậy làm anh không sờ được đầu óc, khó hiểu quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhướng mày đi về phía tiệm cà phê, chuyến tản bộ chậm rì rì kết thúc, cách thời gian hẹn rất gần.
Chỉ kém khoảng 10 phút nữa.
Vưu Lương Hành vào tiệm ngồi xuống, chọn đồ uống xong anh đặt gói kẹo ở phía sau, lấy di động ra ấn vào Wechat, tìm A Thánh, đánh chữ:
---- Tôi tới rồi.
Chỉ 1 giây sau đối phương trả lời tin nhắn:
[A Thánh]: ---- A Thánh còn 5 phút nữa sẽ tới bên cạnh bạn.
Vưu Lương Hành nhướng mày, còn chưa kịp trả lời, A Thánh lại hỏi:
---- Lương Lương, tôi nhận biết bạn như thế nào bây giờ?
Vưu Lương Hành khựng lại, đúng vậy, tuy rằng bọn họ hẹn gặp nhưng cả hai người vẫn chưa từng trao đổi đặc thù của mình cho đối phương, ngay cả việc hôm nay đối phương mặc quần áo gì đều không biết.
Vưu Lương Hành trả lời: ----- Cậu nói đi.
[A Thánh]: ----- Tôi sẽ ôm 'tiểu đường tâm', bạn chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy tôi ~~~
Một nam sinh ôm một bình kẹo màu hồng phấn xác thực dễ dàng nhận biết, trong lòng Vưu Lương Hành tuy rằng biết hiện tại đối phương còn chưa tới nhưng không thể cầm lòng được mà ngẩng đầu nhìn thoáng ra bên ngoài.
Ngồi ở góc này vừa vặn tốt, nếu A Thánh tới anh chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy.
[A Thánh]: --- Bạn thì sao?
Vưu Lương Hành: ---- Tôi sẽ vẫy tay.
[A Thánh]: ---- Hả?
Vưu Lương Hành giải thích:
---- Tôi thấy cậu đến sẽ vẫy tay.
Một cái vẫy tay là có thể nhận ra được Vưu Lương Hành, nhưng nếu Vưu Lương Hành không vẫy tay Khang Thánh Triết sẽ không thể tìm thấy anh.
[A Thánh] gửi một sticker hút thuốc: ----- này chẳng lẽ có suy tính gì đó với giá trị nhan sắc của tôi hay sao?
Vưu Lương Hành khẽ cười, cũng không trả lời, A Thánh cũng không trêu đùa nữa, có thể vì mỗi câu nói ra đều bước gần hơn với thời gian ước định cho nên không khí càng lúc càng bị kéo chặt lại, vài giây sau A Thánh trả lời:
---- Chờ tôi.
Vưu Lương Hành: ---- Ừ.
Sau khi gửi xong câu này, anh buông di động xuống, tầm mắt đưa ra bên ngoài xuyên qua cửa kính trong suốt nhìn đường phố, ánh mắt thường thường liếc về phía cửa, anh cầm cái ly lên, uống từng ngụm từng ngụm cà phê, nhưng vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Rõ ràng chỉ là buổi gặp mặt giữa hai người đàn ông, anh không rõ vì sao lại khẩn trương như vậy.
Khẩn trương...... anh than nhẹ một tiếng.
Rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, Vưu Lương Hành chăm chú nhìn ra bên ngoài, đột nhiên, anh cứng đơ, tầm mắt bị một đám người trong ngõ nhỏ thu hút.
Ngõ nhỏ kia vốn dĩ chỉ có một người đang đi, vì khoảng cách khá xa, anh không thấy rõ bộ dạng người kia, chỉ cảm thấy người kia có vóc dáng rất cao, chợt có 4-5 người xuất hiện từ phía sau người nọ, trong đó có một người cầm một cái túi to, nhảy lên muốn trùm lên đầu người nọ.
Nhưng có khả năng vì người nọ quá cao, người cầm túi kia không nghĩ tới một đòn thất thủ, vài người chung quanh sửng sốt rồi cùng nhau trào lên, dứt khoát trực tiếp gạt ngã người nọ.
Vưu Lương Hành không khỏi đứng dậy, người bị đánh giãy giụa đứng lên chạy về phía trước nhưng lại bị những kẻ vây quanh gạt ngã, tính khoảng cách cũng không quá gần nơi Vưu Lương Hành đang ngồi nhưng gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhất thời kinh động đến toàn bộ tiệm cà phê, mọi người bên trong đều nhìn ra ngoài.
Có nhân viên cửa hàng đi ngang qua người Vưu Lương Hành, anh giữ chặt nói:
"Nhanh báo cảnh sát."
Ẩu đả ở bên ngoài có động tĩnh quá lớn, tình huống khẩn cấp, nhân viên cửa hàng không có tinh lực chú ý tới thanh âm của anh, cô cau mày vội la lên:
"Tôi, tôi, tôi không dám, không dám báo."
Cái gì mà kêu không dám báo, Vưu Lương Hành nhăn mày, nhìn thấy cô nhân viên lập tức trào nước mắt khóc nức nở, không biết do quá sợ hay quá sốt ruột, cô giải thích:
"Loại việc này chúng tôi thật sự không dám trộn lẫn, mấy người kia đều là lưu manh ở quanh đây, ngày thường rất kiêu ngạo, ai cũng không trị được, chuyên môn hạ độc thủ, nếu báo cảnh sát sau này cửa hàng của chúng tôi sẽ bị bọn họ gây phiền toái, chúng tôi cũng không có biện pháp, chúng tôi chỉ là một cửa hàng nhỏ....."
Vưu Lương Hành sửng sốt, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy người nọ bị đám người kia vây ẩu giờ phút này không hề có lực phản kích, dưới làn mưa chân đấm tay đá, cậu chỉ có thể ôm đầu bảo vệ nơi yếu hại, mà đám lưu manh chung quanh không nương tay chút nào, Vưu Lương Hành nhìn thấy rõ ràng, rất nhiều cú đấm đều thẳng tắp hướng về khuôn mặt người nọ.
Trong thời gian Vưu Lương Hành tạm dừng lại nhìn, đám lưu manh kia đã dừng lại, nhân viên cửa hàng cũng thả lỏng một hơi, ai ngờ đột nhiên vài gã lưu manh kéo mạnh người ôm đầu dưới mặt đất lên, bóp miệng cậu rót vào thứ gì đó.
Vưu Lương Hành không còn do dự, ấn số di động báo cảnh sát đồng thời đẩy cửa xông ra ngoài.
Này không còn gọi là xen vào chuyện người khác nữa, trùm bao tải có thể nói là do ân oán cá nhân, không cần người ngoài trộn lẫn vào nhưng rót thuốc vào miệng cũng tụ tập đánh nhau tuyệt đối không thể so sánh, nếu là thứ gì gây hại cho thân thể, không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này.
Vưu Lương Hành nhanh chóng chạy đến đầu hẻm, hình ảnh trước mắt càng thêm rõ ràng, quả nhiên người nọ bị đám người vây quanh rót thứ gì đó vào trong miệng.
Đột nhiên anh xông lên gạt ngã một người, trong lúc đối phương mờ mịt không kịp trở tay lại đá vào một người khác.
Khác hẳn với những phân đoạn anh hùng cứu mỹ nhân trong tiểu thuyết hay phim truyện, ẩu đả đánh nhau trong hiện thực làm gì có thời gian giao lưu, Vưu Lương Hành nhanh chóng đá văng hai gã lưu manh rồi lập tức đỡ người bị đánh ở giữa đám người kia lên.
Sự việc đột nhiên diễn ra, hiển nhiên Vưu Lương Hành không thể đánh giá chính xác thể trọng của người nọ, anh dùng toàn bộ sức lực để lôi kéo vậy mà không thể kéo được.
Rất nặng.
Vưu Lương Hành hô to một tiếng:
"Nhanh đứng lên!"
Âm lượng cất cao, kiều mềm, ở bên trong bóng tối hỗn loạn này lại có vẻ đột ngột như vậy, mất vài giây sau, mấy gã lưu manh còn lại đã xông lên hướng về phía Vưu Lương Hành.
Đám người xen lẫn ở đầu đường cuối ngõ, không ai sẽ dùng tay không đi chào hỏi cả, Vưu Lương Hành nhìn thấy một cây gậy gỗ vung về phía đầu anh, đối phương không một chút do dự công kích vào nơi yếu hại.
Thanh âm trầm đục vẽ ra trong không khí, người đàn ông cao lớn vốn dĩ bị ngã trên mặt đất chợt đứng lên, khi bị đánh cậu chỉ lo bảo vệ đầu, lúc này bỗng nhiên ôm lấy bả vai của Vưu Lương Hành, dùng phần lưng chống lại lần tấn công này.
Thanh âm vật cứng đánh vào da thịt làm thần sắc Vưu Lương Hành nhoáng lên, anh nắm lấy thời cơ vung ra một quyền vào gã lưu manh kia, rồi lôi kéo người với vóc dáng cao ngất kia chạy ra ngoài.
Một đấm của Vưu Lương Hành không phải người ngoài nghề, đánh vào người rất có kết cấu, một đấm này trúng vào cằm của gã lưu manh, dưới sự chấn động, thân mình của gã ngã xuống, suy sụp xuống đất, không có tiếng hô đau cũng không có âm thanh mắng chửi người mà trực tiếp chết ngất.
Chiêu thức ấy làm những người còn lại khựng lại, tới khi Vưu Lương Hành mang người kia chạy ra ngoài ngõ nhỏ, hồi lâu, không có người nào dám đuổi theo sau.
Miễn cưỡng coi như thoát thân đi.
Vưu Lương Hành lôi kéo cánh tay người nọ, chạy ra ngoài con phố chính, mãi cho tới chỗ ngoặt đầu đường nơi ánh mặt trời le lói còn chiếu xuống mới dừng lại, chạy một đường như điên đến Vưu Lương Hành còn thở hổn hển, huống chi là người phía sau, cậu thở phì phò cong toàn bộ nửa người trên xuống.
Vưu Lương Hành quay đầu lại hỏi:
"Cậu không sao chứ?"
Người nọ đang cong eo, nghe thấy một câu nói khi bình tĩnh của Vưu Lương Hành đột nhiên sửng sốt, thân hình rộng lớn rõ ràng cứng đơ, thoáng chốc, người nọ ngẩng đầu, nhìn Vưu Lương Hành thật sâu.
-------------------------
K biết lũ kia cho thuốc gì 😬
Trả lờiXóa