39. Không thể dứt bỏ.
Cuối cùng áo sơ mi của Tề Sâm vẫn còn bị dơ, Chung Minh Lễ tìm một chiếc áo của mình cho anh mặc. Hình thể hai người không giống nhau, chiếc áo ấy quá mức to rộng đối với anh, Tề Sâm đành nhét vạt áo vào trong quần, xắn tay áo vài nấc lên mới nhìn có vẻ tốt hơn.
Vành mắt anh đỏ hồng, quầng thâm mắt màu xanh lá đậm hơn, đây là "di chứng" để lại khi cả đêm không được ngủ, hai nhục huyệt được quần tay bao vây kia vừa sưng vừa đau, nơi phía trước sưng to hơn một chút, cho dù đứng yên không động đậy anh cũng cảm thấy nơi đó nóng rát đau đớn, tựa như vẫn còn đang 'ngậm' lấy thứ gì bên trong.
Đã lâu lắm rồi Tề Sâm chưa từng làm tình trong thời gian dài như vậy, thân thể không quá thích ứng.
Chung Minh Lễ đưa anh vào trong phòng tắm, cầm lấy chiếc bàn chải đánh răng, bóp kem đánh răng lên rồi đưa cho anh. Anh ngẩn người, trái tim đập thình thịch, ngây ngốc nhìn hắn. Chung Minh Lễ mỉm cười, ôn nhu nói:
"Đây là chuẩn bị cho em đấy, có thích màu này không?"
Tề Sâm không thể nói lên lời, vành mắt khô khốc, trái tim nhảy lên kịch liệt, anh chậm rãi nhận lấy chiếc bàn chải kia, một thứ nhỏ bé như vậy mà giờ phút này anh lại cảm thấy tay mình nặng trịch.
Lúc trước khi còn ở bên nhau, hai người cũng thường xuyên chen chúc đánh răng như vậy, vừa đánh răng vừa trao nhau nụ hôn mang đầy hương vị bạc hà.
Chung Minh Lễ cũng lấy cho mình chút kem đánh răng, cảnh tượng rõ ràng không khác gì với trước đây nhưng tâm cảnh lại hoàn toàn khác xa. Đầu óc Tề Sâm mờ mịt, hỗn loạn, sau khi đánh răng xong, người kia lại kéo lấy chiếc khăn mặt trên giá đưa cho anh sau đó ôm anh, hôn lên bờ môi anh.
Rõ ràng là mùi vị bạc hà quen thuộc mà sao lại chua xót đến vậy. Tề Sâm không nhịn được lại bật khóc, lúc này anh ý thức được, những thứ này đều là đối phương chuẩn bị cho anh.
Hóa ra bên cạnh người ấy không hề có ai hết, toàn bộ vẫn là của anh....
Anh may mắn làm sao.....
Khi hai người đánh xe ra đường thì mới có hơn 6 giờ, đường phố chưa có nhiều người đi lại, mặt trời cũng chưa sáng tỏ, chỉ mới có vài tia nắng ban mai le lói, vừa lúc chiếu xạ vào cửa kính làm hai mắt Tề Sâm hoa lên.
Những ký ức hỗn loạn cùng với sự thiếu ngủ khiến đầu óc anh lộn xộn, bên trong tựa như có một đám ong mật đang bay "ong ong ong", tuy vậy nhưng anh vẫn cảm thấy có chút hối hận và vô thố.
Anh không hối hận vì đã phát sinh quan hệ với Chung Minh Lễ, anh chỉ hối hận là khi mình chưa nói rõ với người kia đã để xảy ra chuyện này. Như này, thì có khác gì với hai năm trước đâu? Chỉ là, vị trí của hai người đàn ông liên lụy trong này đã bị thay đổi mà thôi.
Khi chờ đèn xanh đèn đỏ, Chung Minh Lễ đưa bàn tay nhàn rỗi lên sờ tóc anh, ôn nhu nói:
"Làm sao vậy? Buồn ngủ lắm à?"
"Vâng." Thanh âm của anh khàn khàn, sắc mặt ửng hồng, trong lòng thấp thỏm, cuối cùng anh nhỏ giọng nói:
"Minh Lễ ... em ... em sẽ tìm thời gian để nói rõ với cậu ấy."
Lời này cứ đảo quanh trong ngực anh, anh cực kỳ gian nan mới nói ra được lời ấy.
"Nhưng có thể hơi lâu một chút..."
Giữa anh và Thôi Việt Trạch không thể xem như quan hệ người yêu, bởi vì giữa họ còn có một đứa nhỏ, để hoàn toàn dứt bỏ thì không đơn giản và dễ dàng như vậy.
Chung Minh Lễ cười cười, đôi mắt nhìn chăm chú về phía trước.
"Anh cũng sẽ không bức bách em lập tức phải đưa ra lựa chọn, nhưng anh một có được một điều, coi như là quyền lợi đi."
Cả người Tề Sâm run lên, anh hốt hoảng nhìn hắn:
"Là... là điều gì?"
Người kia đưa mắt sang, trên mặt đã không còn ý cười, mà chỉ lộ ra một sự nghiêm túc và chấp nhất, giọng điệu trầm thấp:
"Quyền được gặp mặt và làm tình với em."
Sắc mặt Tề Sâm đỏ hơn, bờ môi cũng run lên, hai hàng lông mi nồng đậm cũng rung động, lời cự tuyệt đã muốn thốt ra nhưng không có cách nào nói lên lời.
Vốn dĩ là anh nợ Chung Minh Lễ, mà không chỉ hắn, anh còn nợ cả Thôi Việt Trạch, cho tới bây giờ, anh không thể quên được mình đã vô sỉ như thế nào khi phản bội bạn trai, tuy rằng có bị hiếp bức nhưng vô luận thế nào, kết cục cũng đâu có gì thay đổi.
Trái tim anh bắt đầu đau đớn co rút lại, trong miệng đắng ngắt, chua xót, anh gian nan thở dốc.
Người kia vẫn nhìn anh chằm chằm, dù cho đèn tín hiệu đã chuyển xanh cũng chưa nhấn chân ga, hắn hỏi lại:
"Có thể chứ?"
Tề Sâm không có cách nào cự tuyệt, chỉ lung tung gật đầu.
Người kia đưa anh về đến cửa tiểu khu, nhưng chưa lập tức cởi bỏ đai an toàn, hắn hỏi:
"Khi nào thì 'nó' về nhà? Anh nghe nói 'nó' đang học đại học ở đây đúng không?"
Người kia không hề đề ý, câu hỏi của hắn lại khiến hô hấp của Tề Sâm trở nên khó khăn như thế nào, anh hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói:
"Một lần vào Thứ tư và một lần vào tối thứ 6 đến sáng thứ 2 cậu ấy sẽ rời đi."
"Thường xuyên như vậy à."
Người này cười một chút, nhưng trong ánh mắt không hề có ý cười, hắn duỗi tay cầm lấy bàn tay Tề Sâm đang đặt trên đùi, bàn tay khá nhỏ bé lại có chút lạnh đối lập với bàn tay to lớn ấm áp của hắn, ngón tay của Chung Minh Lễ đan vào khe hở giữa nhưng ngón tay kia, nắm chặt lấy, mười ngón tay đan vào nhau, hồi lâu sau hắn mới nói:
"Vậy dành thời gian chủ nhật cho anh đi."
Tề Sâm cắn môi.
"Cả ngày, kể cả buổi tối."
Sau khi nói xong Chung Minh Lễ cúi người thò qua hôn lên môi anh, ý cười ôn nhu hiện lên khuôn mặt:
"Anh rất muốn hẹn hò với bà xã."
Sắc mặt Tề Sâm dần nóng lên, ánh mắt tràn ra một chút sương mù, cả người chấn kinh tựa như một chú nai con bị thợ săn quấy rầy. Người kia ghé vào tai anh, ngậm lấy vành tai thịt đô đô, mút lấy, thanh âm khàn khàn ám muội:
"Còn cả những lúc khác nữa, anh sẽ tìm em."
Tề Sâm không thể nói ra bất luận lời cự tuyệt nào, chỉ có thể khẩn trương gật đầu:
"Vâng."
Nhìn chiếc xe dần rời khỏi tầm mắt, cả người anh vẫn còn run lên, trong lòng vừa khẩn trương lại vừa hoảng loạn, hoàn toàn giống như một ông chồng đang lén lút ngoại tình, anh sợ hãi bị người khác phát hiện. Anh không nghĩ rằng mình sẽ lại rơi vào hoàn cảnh này, chuyện cũ lại tái diễn.
Nhưng lần này dường như anh nghĩ thông suốt hơn, anh chỉ cần đưa ra lời thẳng thắn với Thôi Việt Trạch, thì đoạn tình cảm hỗn loạn này có thể giải thoát rồi.
Anh cảm thấy, trong hai năm này, tính cách của Thôi Việt Trạch đã thay đổi rất nhiều, có lẽ sẽ không còn cực đoan như cũ, mà anh có thể giao Bảo Bảo cho cậu, nhưng khi nghĩ đến Bảo Bảo, trong lòng anh trầm xuống, trong đầu hiện ra gương mặt tươi cười thiên chân kia, anh lại không có cách nào khiến cho mọi việc trở nên nhẹ nhàng như ý rồi.
Đúng vậy, anh đã có một đứa con với cậu.
Nghĩ đến đây, anh lại có chút hối hận khi quyết định sinh đứa nhỏ ra, nếu như trước đây không mềm lòng, không sinh đứa nhỏ ấy ra thì anh không phải lâm vào hoàn cảnh như hôm này nữa ....
Những ý nghĩ kia cứ quay cuồng trong đầu khiến mấy hôm nay anh không thể ngủ được, mà những dấu vết Chung Minh Lễ để lại trên người anh cũng dần tiêu tan.
Những liên hệ giữa hai người lại chưa đứt đoạn, Minh Lễ vẫn gửi tin nhắn cho anh, vẫn gọi video cho anh nhưng chưa bao giờ hỏi anh về việc thắng thắn với Thôi Việt Trạch. Điều này lại làm anh thấy áy náy, áp lực trong lòng lên đến đỉnh điểm, đặc biệt là hôm nay, cậu sẽ về.
Anh ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò, làm gì cũng mắc lỗi, cắm cơm quên ấn nút nấu, cắt rau cũng cắt vào tay, cho nên khi cậu về tới nhà, anh hầu như chưa làm xong gì hết, trên thớt còn có vết máu đỏ tươi.
Sau khi Thôi Việt Trạch vào nhà, cậu đổi giày xong sẽ đi vào bếp, vừa liếc mắt một cái đã thấy vết máu trên mặt thớt, cậu vội vàng vọt tới, tốc độ kia khiến anh cảm thấy kinh ngạc. Cậu cầm lấy tay anh, đánh giá cẩn thận nơi anh chảy máu, rồi thấp giọng nói:
"Phải nhanh chóng sát trùng thôi."
Lúc này, Tề Sâm lại cảm thấy chột dạ:
"Tôi ... tôi không biết hòm thuốc ở đâu."
Thốt ra lời này mà chính anh cũng cảm thấy mình quá mức, rõ ràng đã sống trong căn nhà này hơn 1 năm, vì sao anh vẫn còn như vậy, tựa như anh bỏ mặc tất cả.
Cậu nhìn anh một cái, ánh mắt ấy rất bình tĩnh, không hề có sự chỉ trích gì bên trong. Cậu đưa anh ra phòng khách, kéo hộp thuốc từ tủ TV ra, tìm dung dịch ô xy già rửa miệng vết thương cho anh, rồi lại dùng tăm bông cẩn thận bôi nước thuốc lên vết thương, cuối cùng dùng băng dán kỹ.
Vì đối phương quá cao lớn cho nên khi làm hết thảy mọi thứ đều nửa quỳ trên mặt đất với biểu tình chuyên chú.
Tề Sâm nhìn bộ dạng này của cậu thì lồng ngực lại thấy chua xót và mềm mại, anh hoảng loạn quay đầu đi, ánh mắt vô ý thức liếc qua hòm thuộc, rồi chú ý tới những loại thuốc bên trong, hầu như đều dùng cho trẻ nhỏ, mà anh không hề biết cậu đã chuẩn bị chúng từ khi nào.
Người này đối với đứa nhỏ thật sự là đào tim đào phổi.
Một chút dũng khí trong lòng chỉ vì điều này mà dần dần mất đi từng chút một. Một buổi tối, anh có vô số cơ hội nhưng lại không thể nói chuyện kia ra.
Đợi tới khi Thôi Việt Trạch đi tắm, anh mới gom lại chút dũng khí tản mát trong lòng, thậm chí còn xem đi xem lại toàn bộ những lời muốn nói ở trong đầu. Nhưng chờ cậu đi ra những lời nói ấy lại mắc ở cổ họng, không thể thốt ra dù chỉ một chút.
Tề Sâm phỉ nhổ sự yếu mềm và do dự của mình, chính cái tính cách này của anh mới tạo ra cục diện hôm nay.
Nhưng anh lại không thể phá bỏ nó được, anh ngây ngốc nhìn cậu tới gần, đưa người hôn lên môi anh một cái, anh cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của đối phương nhẹ nhàng xoa xoa eo mình, sau đó người thanh niên ấy nhỏ giọng hỏi anh:
"Có thể chứ?"
Anh cảm thấy hổ thẹn không thôi, anh rất muốn nói là không được, nhưng người kia đã dán sát vào anh, phun hơi thở nóng bỏng vào vành tai mẫn cảm của anh. Cậu nói:
"Sâm Sâm, em rất nhớ anh."
Anh thật sự không biết cố gắng lại bị cậu hôn lấy, hơi thở vốn xa lại nhưng sau 2 năm chung sống đã dần trở nên quen thuộc. Thậm chí anh biết đón ý nói hùa như thế nào để đối phương càng thêm hưng phấn.
Cậu dễ dàng lột bỏ quần áo anh, nhục huyệt đã khôi phục diện mạo cũ cũng bị lỏa lồ, sau đó một cây côn thịt thô to ma sát vào khe thịt, cọ sát trong chốc lát rồi kiên định bất di bất dịch đâm thẳng vào.
"Thật ướt..."
Thôi Việt Trạch hôn lên môi anh một cái, trong mắt cậu hàm chứa tia tình dục nóng rực, cơ bắp trên người cậu cũng căng chặt, da thịt trắng nõn phân bố ra một tầng mồ hôi mỏng, vô cùng gợi cảm.
Tề Sâm thừa nhận cậu đi vào, sự mẫn cảm của thân thể không thể khắc chế bắt đầu tràn ra, nơi kết hợp nhanh chóng phát ra tiếng nước "lép nhép", "lép nhép".
Anh bi ai phát hiện mình lại lâm vào cái vòng lẩn quẩn của hai năm trước, hỗn loạn quay vòng giữa hai người đàn ông không thể tự kiềm chế được.
Mà lần này, anh không thể nào dứt bỏ.
------------------------------