892. Ta tố giác
Bởi vì là trường hợp chính thức công khai cho nên hôm nay An Nhiên vẫn có chút chỉnh đốn lại cách ăn mặc của mình một chút, đổi bộ áo ngủ thôn cô Thúy Hoa kia thành một chiếc áo lông vũ dài màu tím, đôi dép lê bằng vải đổi thành đôi giày cao cổ, mái tóc dài buộc gọn trên đỉnh đầu.
Sau lưng nàng, Tiểu Bạc Hà nắm tay Oa Oa đi phía sau, dưới chân Oa Oa là một chiếc bóng màu đen, ba người đi về phía Bàn Tử, đám người đứng xung quanh tự động mở một con đường cho ba người.
Đợi đến khi An Nhiên đi tới bên người Bàn Tử, Bàn Tử nhảy từ trên ghế xuống, còn khom lưng chân chó dùng tay xoa xoa dấu chân trên ghế, sau đó lại khom lưng khom lưng mời An Nhiên đứng lên.
An Nhiên liếc nhìn Bàn Tử một cái, không đứng lên ghế, ngược lại xoay người, đặt mông ngồi trên ghế, nàng ôm cánh tay dựa sống lưng vào lưng ghế, dưới tuyết mịn hỏi mọi người:
"Hiện tại hết thảy còn có thể nắm giữ được, vấn đề tìm Trần Triều Cung trở về cũng không phải gì lớn, nhưng ta muốn nói cho mọi người chính là, Trần Triều Cung chỉ có 50% khả năng là người có được năng lực ức chế virus tận thế."
Ong... ong... ong, ong... ong.....
Mọi người không dám làm càn trước mặt An Nhiên nên chỉ có thể thấp giọng nói chuyện với nhau, âm thanh mọi người truyền đến tai An Nhiên như một bầy muỗi đang ồn ào.
Vì thế An Nhiên nhướng mày nói:
"Có 50% có thể là hắn, 50% không phải hắn, mà nếu không phải hắn như vậy người này, hiện tại rất có thể ở bên ngoài cửa Bắc, không ở bên trong những người ở đây."
Hiện tại người ở lại Bách Hoa thành không phải là hệ thủy thì là hệ mộc, dị năng của từng người đều đã được Bàn Tử đăng ký trong danh sách không để sót một người nào.
"Cho nên theo phỏng đoán, người này nói không chừng hiện tại đã ra khỏi Bách Hoa thành đi theo Chiến Luyện đánh giặc, nếu vạn nhất người này trong lúc đánh giặc mà bị chết, các ngươi ngẫm lại đi nếu như vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
An Nhiên nhìn mọi người, đôi mắt có vẻ phi thường bình tĩnh, mọi người yên lặng không nói chuyện nữa, thậm chí thanh âm muỗi kêu kia cũng không còn vang lên nữa, vì vậy An Nhiên lại nói:
"Càng nghĩ càng thấy kinh khủng đi', cá nhân ta cho rằng, các ngươi đã đem lại quá nhiều tinh lực đặt trên người Trần Triều Cung, do đó từ bỏ tìm kiếm 50% khả năng còn lại kia, Trần Triều Cung phải đi, cho nên ta thả hắn đi, bởi vì ta muốn đánh cuộc một phen, Trần Triều Cung không phải người kia, mà mặc dù hắn là người kia đi chăng nữa thì muốn bắt hắn về cũng dễ dàng."
"Đúng vậy, hiện tại chúng ta phải lập tức hành động, mọi người vất vả vất vả một chút, đem toàn bộ những người mà ta nhận thức truy tra lại một lần trong đầu, suy nghĩ một chút xem những người mà các ngươi nhận thức kia có điều gì đặc biệt kỳ quái hay không."
"Ta tố giác, ta tố giác!"
Thanh âm ong ong ong lại vang lên, có người giơ tay, hô lớn đứng dậy từ trong đám người.
Tất cả mọi người đều im lặng, nhìn người muốn tố giác này, bao gồm cả An Nhiên, nàng cũng ngồi trên ghế không nói một lời nhìn người này.
Hắn thanh thanh yết hầu, khó có được lúc mọi người coi trọng chú mục vào mình, tâm tình hắn không khỏi có chút kích động, dưới ánh mắt không quá kiên nhẫn của mọi người, người này mới nói:
"Hàng xóm nhà ta, ta tố giác hắn, hắn rất kỳ quái, trong khoảng thời gian này, đêm hôm khuya khoắt thường xuyên ngồi trước sân dưới đèn đường lải nhải gì đó, ta đoán hắn có phải đang sử dụng dị năng hay không."
"Sử dụng dị năng gì?"
Mí mắt An Nhiên nhảy một cái, vẫn ngồi trên ghế hỏi.
"Dị năng ức chế virus tận thế a, ban ngày không thể cho người khác thấy hắn sử dụng dị năng cho nên buổi tối liền trộm ra, trốn tránh sử dụng dị năng a."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét