2. Tỉnh lại
Dư An mơ một giấc mơ thật dài, ý thức của cậu dường như bị nhốt trong một cái lồng sắt, bóng tối vô biên vô hạn bao phủ lấy cậu. Ngẫu nhiên cậu có thể nghe được tiếng khóc của cha mẹ, từng cơn đau đớn bủa vây làm cậu chỉ biết ngã trên mặt đất ôm chặt lấy chính mình, không thể nói lên lời mà kêu cũng không được chỉ có cô tịch và thống khổ xé nát thân thể cậu.
"Tít tít ~~ tít tít ~~"
Thanh âm máy móc truyền vào tai, Dư An còn chìm trong hỗn độn, cảm giác chết lặng dần khôi phục, cậu cảm thấy có người đang lau mặt cho mình khiến cho đôi môi có một chút ướt át ấm áp.
Cậu giật giật môi theo bản năng, cử động rất nhỏ thôi cơ hồ khó mà phát hiện được, mí mắt cũng dần có sức lực chậm rãi hé mở, trước mắt là mênh mang sương trắng, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người.
~~ Do hôn mê lâu lắm nên trong lúc nhất thời đôi mắt không có cách nào nhìn rõ được, phải qua vài phút cậu mới thấy được người bên cạnh.
Lúc đầu, cậu còn tưởng đó là cha mẹ hay hộ lý, nhưng khi khuôn mặt anh tuấn của một người đàn ông ánh vào đồng tử thì Dư An phải giật mình.
Thời gian hôn mê quá dài khiến đầu óc cậu trở nên trì độn, cổ họng khô khốc cũng khiến cậu không thể nói lên lời.
Bùi Diệu thấy Dư An hé mở đôi mắt, ánh mắt từ tan rã đến tỉnh táo.
Hai người đối diện nhau trong vài giây, sau đó anh đưa tay ấn vào chuông gọi trên tường, trầm ổn bình tĩnh mở lời:
"Người bệnh tỉnh rồi."
Dư An quá mệt mỏi, chỉ tỉnh táo vài giây này đã khiến cậu hao phí toàn bộ thể lực, sau khi Bùi Diệu nói ra những lời trên đã không chịu đựng nổi nữa mà ngủ mê đi, trước khi hoàn toàn mất ý thức, cậu thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài vào.
Khi Dư An tỉnh lại thì đèn phòng bệnh đã bật sáng, ánh sáng quá lóa mắt khiến cậu không thể hé mắt, sau khi thích ứng một chút mời chậm rãi mở ra.
Sắc trời đã tối, phòng bệnh im ắng, Dư An nhìn thấy mẹ mình đang ngồi trên sô pha gọt trái cây, bà mặc một bộ quần áo đơn giản nhất, tóc buộc thành đuôi ngựa thấp, một vài sợi rũ xuống hiện ra vài phần tiều tụy.
Cậu giật giật môi, nhưng cổ họng khô sáp làm thanh âm phát ra đến chính mình cũng không hiểu: "Mẹ..."
Mẹ Dư đột ngột ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của cậu, nước mắt lập tức trào ra, bà buông đồ vật trên tay xuống bước vội đến mép giường, lệ đã rơi đầy mặt, nức nở nói: "Cảm ơn trời đất! Cảm ơn trời đất! Cuối cùng thì con cũng tỉnh rồi! Tiểu An.... cuối cùng thì con cũng tỉnh, con thật sự hù chết ma ma ... thật sự hù chết."
Bà khóc nức nở ghé vào mép giường, những cảm xúc đè nén từ lâu bắt đầu bùng nổ, quả thật khóc đến tê tâm liệt phế.
Dư An nhếch khóe miệng, muốn giơ tay vỗ vỗ lưng bà để trấn an nhưng cậu lại phát hiện đôi tay mình không thể động đậy. Cánh tay và ngón tay đều bị nẹp cứng bằng thép tấm, đau đớn lúc này mới truyền đến, nơi đau đớn hơn cả hai tay đó là đùi phải của mình.
Cậu đưa tầm mắt xuống, nhìn thấy cánh tay bọc băng gạc thật dày, mà phía dưới cũng có giá gác treo chân cao cao.
Cậu bắt đầu học dương cầm từ năm 4 tuổi, đến giờ đã được 20 năm. Năm 20 tuổi thì tham gia ban nhạc Dream Wings Band và tới giờ là nghệ sĩ dương cầm chính trẻ tuổi nhất. Cậu thật sự tỏa sáng lấp lánh trên sân khẩu, vừa trẻ tuổi, vừa ưu tú, lại có thiên phú hơn người cùng sự nỗ lực không ngừng nghỉ, cuộc đời này đã định sẵn là một người không phải bình phàm.
Vì vậy, ngón tay có ý nghĩa như thế nào, người khác không ai có thể hiểu bằng cậu.
Mẹ Dư ôm cậu khóc thật lâu sau mới dần dần bình tĩnh lại, bà xoa xoa nước mắt, khụt khịt hỏi: "Tiểu An, con ... con muốn uống nước không? Bác sĩ nói con có thể uống nước, con có muốn một chút không?"
Cậu gật đầu, ngậm lấy ống hút mẹ đưa tới gần, uống vài ngụm nước. Sau khi cổ họng khô đến phát đau dần dễ chịu, thanh âm cũng mượt mà không ít, nhưng vẫn có chút khàn khàn.
Cậu nhìn chằm chằm tay mình, yên lặng trầm mặc không nói gì.
Mẹ Dư đã khóc xong, xoa xoa nước mắt, những hãi hùng trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng lắng xuống, nhưng rồi lại bắt đầu lo lắng về tình huống tâm lý của Dư An trong lúc này.
"Tiểu An..." Mẹ Dư cẩn thận mở lời: "Khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều việc, con ở trong ICU gần một tháng, phải giải phẫu rất nhiều lần, cam kết giải phẫu về bệnh tình nguy kịch mẹ và ba con phải ký tận 3 lần, mạng sống của con thật sự .... thiếu chút thôi ...."
Bà nói, nước mắt lại bắt đầu rơi, mí mắt sưng đỏ đủ để thấy được bà đã khóc rất nhiều.
Dư An thấy bộ dạng của mẹ như vậy thì rất muốn an ủi nhưng đến nhếch mép cũng không thể làm được.
Việc lần này đến quá đột nhiên, tất cả mọi người không có chuẩn bị, và hậu quả trầm trọng này cũng không ai có thể chấp nhận nổi.
Nhưng, việc đã phát sinh, con người bị vận mệnh đưa đẩy, ngoại trừ việc đối mặt thì còn cách nào khác đâu.
Từ lời kể của mẹ, cậu biết tại nạn xe cộ kia đã qua hơn một tháng, hai tay cậu bị dập nát, gãy xương, nội tạng tổn thương, trên đùi có một miệng vết thương dài 15cm, chạm tới gân mạch.
Trong khoảng thời gian này, cậu đã phải làm giải phẫu rất nhiều lần, nằm trong ICU thật lâu, mấy ngày nay các chỉ số dần ổn định mới được chuyển sang phòng bệnh bình thường.
Cậu trầm mặc lắng nghé, thấy bộ dạng tiều tụy của mẹ, con ngươi ảm đạm hiện lên chút không đành lòng.
"Tiểu An, con biết không, trong khoảng thời gian này, mẹ thấy con trắng bệch nằm bên trong mà trái tim tan nát, nếu con có mệnh hệ gì mẹ nhất định không thể sống được." Mẹ Dư khóc đến phát run, thiếu chút nữa mất đi đứa con yêu quý khiến cảm xúc của bà không thể ổn định được.
"Tiểu An à, hiện tại thân thể con mới là quan trọng nhất, cho nên trước tiên chúng ta phải tĩnh dưỡng thật tốt, những chuyện khác lại bàn sau được không con?" Đôi mắt đỏ hồng của mẹ tha thiết nhìn chăm chú vào cậu. "Ma ma không thể lại mất con được, ma ma không thể mất con đâu."
Đôi mắt Dư An trở nên chua xót, những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt tái nhợt của cậu, hội tụ nơi cằm, rồi rơi xuống chăn khiến nó thấm ướt một khoảng nhỏ.
Từ rạng sáng, ba Dư phải đi xử lý công việc, khi ông vội vàng tới bệnh viện thì Dư An đã ngủ rồi. Hôm sau gặp mặt, tuy rằng Dư An thấy ba mình vẫn tây trang giày da phẳng phịu nhưng dùng mắt thường vẫn nhìn ra được bộ dạng mỏi mệt của ông. Đôi mắt tràn đầy tơ máu, quầng mắt thâm đen tựa như đã lâu không hề được ngủ ngon, quả là già đi rất nhiều.
"Tỉnh là tốt rồi, tình là tốt rồi." Ba Dư cảm khái. "Tiểu An à, hiện tại tĩnh dưỡng là quan trọng nhất, còn lại không cần nghĩ nhiều, ba sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho con."
Có rất nhiều lời không nói rõ, nhưng bọn họ đều hiểu.
Cậu nặn ra một nụ cười, gật đầu.
Bởi vì vừa mới tỉnh lại mà trong lúc hôn mê đã phải chịu mấy lần giải phẫu cho nên thể xác và tinh thần của cậu chịu tổn thương rất nặng, dễ dàng mệt mỏi, tỉnh táo trong chốc lát lại muốn ngủ thật lâu. Bác sĩ nói đây là tình huống bình thường, là cơ chế tự bảo vệ của cơ thể, nghỉ ngơi nhiều cũng có lợi với người bệnh.
Trong lòng Dư An có việc cho nên ngủ không yên ổn, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh cậu nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, tiếng nói chuyện xa dần rồi gian phòng hoàn toàn yên ắng lại.
Không biết qua bao lâu, Dư An tỉnh lại lần nữa khi đôi môi có chút ướt át ngứa ngáy, cậu mở mắt ra, nhìn người đàn ông trước mắt mà vẫn tưởng như đang ở trong giấc mộng.
Bùi Diệu mặc bộ vest đen, đôi mắt thâm thúy trầm lắng bình tĩnh không gợn sóng, lại hiển hiện lực áp bách tự nhiên của Alpha.
Vị Alpha này đang cầm tăm bông chấm nước lau lên đôi môi khô ráo của cậu để cậu được dễ chịu. Anh thấy cậu hé mắt cũng không có biểu tình gì ngoài ý muốn, chẳng qua chỉ thu tay lại, nói: "Em tỉnh rồi."
Dư An đã rất lâu không gặp Bùi Diệu, cậu không nhớ rõ lần trước gặp mặt là lúc nào, đại khái là 4 hay 5 năm gì đó, hoặc là càng lâu hơn.
Khi biết mình có một vị hôn phu lúc vừa tròn 16, cậu bất mãn với việc cha mẹ không tôn trọng ý mình, cho nên cũng không có bất cứ ấn tượng tốt nào với người bạn thơ ấu đã xa cách từ lâu kia, càng đừng nói quan hệ tốt đẹp ấy của bọn họ chỉ là từ hồi nhà trẻ, ký ức đã sớm phai nhạt.
Cậu không hỏi vì sao Bùi Diệu lại xuất hiện ở đây, chỉ hờ hững dời đi tầm mắt.
Thấy cậu không nói lời nào thì tất nhiên Bùi Diệu cũng không mở miệng, trong phòng bệnh cứ như vậy yên tĩnh lại.
Một doanh nhân sát phạt quyết đoán trên thương trường, một thiếu gia từ nhỏ được gia đình nuông chiều bảo vệ chu đáo, xuôi gió xuôi nước thì sự kiên nhẫn cũng như trầm ổn tại thời khắc này của hai người đều được thể hiện ra hết.
Bùi Diệu chịu được trầm mặc, nhưng Dư An thì không, chỉ qua 5 phút cậu đã phải mở miệng.
"Ngày hôm qua cũng là anh?" Thanh âm rất nhẹ, đều đều không hề phập phồng.
Bùi Diệu 'ừ' một tiếng.
Dư An nhìn chằm chằm những đám mây trôi ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng ngời rót xuống khiến bức màn màu gạo trắng chuyển thành màu vàng kim.
"Anh không cần tới." Cậu không nhìn Bùi Diệu, lời nói rất chậm. "Vốn dĩ hôn ước của chúng ta chỉ là trò cười, hiện giờ tôi tin tưởng, nhà họ Bùi cũng sẽ không đồng ý cưới một người tàn phế vào cửa đâu. Thừa dịp này, tôi sẽ bảo ba mẹ hủy bỏ hôn ước, hai chúng ta đều được tự do."
Sau khi cậu nói xong, sự yên ắng lại trở về với phòng bệnh, Dư An ngơ ngẩn nhìn không trung, trong khoảng thời gian này cậu gầy đi thấy rõ, mặc đồ bệnh nhân số nhỏ nhất mà vẫn thấy rộng.
Ánh mắt Bùi Diệu dừng trên khuôn mặt thanh tú tái nhợt của cậu, một lát sau anh mới mở lời:
"Xem ra ngài Dư không nói với em."
Dư An quay đầu nhẹ nhàng chớp mắt.
Bùi Diệu nhìn thẳng vào cậu, nói tiếp lời vừa rồi: " ---- Việc chúng ta đã kết hôn."
--------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét