Thứ Ba, 26 tháng 3, 2024

Chương 277 - Đệ Nhất Hầu

 277: Binh mã đưa tặng công tử.

Hạng Nam trở lại phủ Thái Nguyên không bao lâu đã nghe những tin tức náo động từ phủ Quang Châu, hắn than nhẹ một câu.

Quả nhiên, điều trong dự kiến đã xảy ra.

Hắn cũng không quá lo lắng Võ thiếu phu nhân không giải quyết được vấn đề, nữ tử kia ương ngạnh nhưng thông tuệ, cứng cỏi, chẳng qua chắc chắn nguyên khí sẽ bị tổn thương không nhỏ.

Hoặc là cúi đầu chịu trói buộc, hoặc không cúi đầu dùng bạo chế bạo, hủy diệt hình tượng thiện lương mà đã khổ tâm xây dựng, dân chúng sẽ sợ hãi, nhân tâm ngưng tụ sẽ tan đi.

Nếu muốn khôi phục lại thoải mái vinh hiển như hôm nay thì phải hao phí càng nhiều tâm huyết và sức người lớn hơn nữa.

Đây là loạn thế, không có nhiều việc đẹp cả đôi đàng đâu.

Nhưng, không ngờ Võ thiếu phu nhân một tay cầm chứng cứ thông đồng phản bội của kẻ cầm đầu thế gia đại tộc, một tay nhận được cáo mệnh sắc phong là chủ nhân của Hoài Nam đạo. Nàng lấy bạo chế bạo, đại khai sát giới, chém giết mà nhân tâm không tán ngược lại còn ngưng tụ hơn.

Nữ nhân ấy vừa tàn nhẫn lại vừa có vận khí, việc không có khả năng thành công mà nàng lại có thể làm được.

Hạng Nam lại im lặng, đây cũng là loạn thế, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.

Võ thiếu phu nhân là một nữ tử, cũng chỉ có thể liều mạng đến tàn nhẫn, cho nên nàng mới tấn công An Đông, vì dời đi dư chấn của náo động tại phủ Quang Châu, cũng là để chứng minh năng lực với hoàng đế.

Phía sau An Đông dựa vào đại quân của An Khang Sơn, nếu có thể đánh hạ thì đương nhiên đó là một công lớn, nhưng việc này thật sự rất nguy hiểm, lặn lội đường xa từ phủ Quang Châu đánh bất ngờ An Đông, binh mã mỏi mệt, lương thảo không đủ.

Thế cục xung quanh An Đông cũng rất hỗn loạn. Hỗn tạp nào là vệ quân, phản quân, đào binh, phỉ tặc, phảng phất như một vũng bùn....

Binh mã của nàng nếu bất lực, không có ai giúp chỉ sợ sẽ lâm vào vũng bùn đó khó mà thoát thân.

Hạng Nam xoay người lên ngựa: "Chúng ta nhanh đi thôi."

Trần Nhị giữ chặt dây cương của hắn: "Binh mã phủ Thái Nguyên có khả năng đi theo không?"

Hạng Nam vừa mới đi vào trong phủ nha để thỉnh binh, nhưng khi đi ra phía sau trống trơn không có quan tướng đi theo.

Hạng Nam quay đầu liếc hắn một cái: "Bọn họ nói, triều đình có lệnh đóng giữ tại địa phương, không được tùy ý điều động, muốn xuất binh thì phải xin chỉ thị của bệ hạ."

Trần Nhị chỉ là một gã tiểu binh không biết gì, nhưng cũng hiểu ý trong câu này: "Bọn họ không chịu xuất binh đúng không?"

Chờ xin chỉ thị của triều đình, để chỉ thị kia xuống tới nơi thì bên An Đông cũng đã sớm đánh xong.

Hạng Nam lắc đầu: "Không phải." 

Trần Nhị trừng mắt nhìn hắn.

Hạng Nam cười: "Bọn họ không dám mà thôi."

Đã là lúc nào rồi mà còn đùa cợt, Trần Nhị trợn trắng mắt.

Hạng Nam vung roi ngựa lên không trung: "Đi." 

Bọn họ không dám, hắn dám.

Trần Nhị, hô: "Chúng ta chỉ có mấy trăm người, đi chịu chết à?"

Tuy lời thì như vậy nhưng hắn đã xoay người lên ngựa theo sát phía sau.

"Chẳng qua là chết mà thôi." Hạng Nam nói, làn gió lạnh lướt qua khiến áo choàng của hắn bay lên giống như cờ xí.

Một nữ tử như Võ thiếu phu nhân còn dám xông vào chỗ chết để cầu sinh thì hắn có gì mà không dám?

Hơn 300 binh mã phi nhanh, phố xá trong thành không còn một bóng người, mà đều ở bên trong cửa sổ nhìn trộm ra.

Nhưng khi ra tới cửa thành lại thấy một đoàn người đông đúc vây quanh một chiếc xe. Vào đông, xe ngựa còn khắc mây trắng phảng phất như vừa xuống từ bầu trời.

"Công tử." Một nữ tử mặt mày yêu kiều như hoa bọc áo choàng vén rèm bước xuống, cản đường.

Sau khi trở về, Hạng Nam đã được chứng kiến những lời khen ngợi Lý Minh Kỳ từ trên xuống dưới, đại tiểu thư đến từ Kiếm Nam đạo chăm sóc Hạng gia ra sao, trợ giúp phủ Thái Nguyên thế nào, nàng trở thành một cây định hải thần châm.

Tuy rằng hết thảy đều dựa vào binh mã Kiếm Nam đạo, nhưng đối với một thiếu nữ thì những việc chịu làm và dám làm đó quả thực rất đáng khen ngợi.

Hạng Nam không có lý do để lạnh nhạt với nàng.

"Nàng định cản ta ư?" Hắn hòa khí hỏi.

Lý Minh Kỳ cười: "Ta đã ngăn cả phụ thân và tổ phụ."

Hạng Nam giật mình, hơi mỉm cười nói: "Đa tạ."

Lý Minh Kỳ nói: "Công tử, người của chàng quá ít, xin hãy cho binh mã Kiếm Nam tương trợ chàng."

Hạng Nam nhìn sang một người đàn ông đứng bên cạnh xe đang cúi người thi lễ, người này có tướng mạo trung hậu, thành thật.

Hắn còn chưa kịp nói gì thì chợt có thanh âm truyền đến trong đám người.

"Khương Hội, trong triều có lệnh, Vệ quân không được rời khỏi nơi đóng quân." Lý Phụng Cảnh dẫn theo vài người nhanh chóng đi đến.

Trong mắt Lý Minh Kỳ hiện lên chút cáu giận nhưng biểu tình vẫn giữ được vẻ vân đạm phong khinh: "Tứ thúc, đây là binh mã mà Minh Ngọc đưa tới bảo vệ ta."

Nếu dùng lý luận này để nói thì về cơ bản binh mã Kiếm Nam không thể đến phủ Thái Nguyên.

Lý Phụng Cảnh nói: "Cho nên đây là hộ vệ đến bảo vệ sự an toàn của đại tiểu thư, sao có thể tùy tiện điều động?" Hắn chắp tay thi lễ với Hạng Nam. "Cô gia, ngươi muốn suất binh đi An Đông để nghênh chiến với phản quân à, điều này quá nguy hiểm. An Đông thuộc về kinh thành, chưa nói đến các ngươi sẽ gặp hung hiểm ra sao chỉ sợ sẽ dẫn dắt phản quân tới phủ Thái Nguyên, đó là đại tai."

Lời vừa thốt ra, dân chúng ở bốn phía ồ lên.

Mọi người đều nhận thấy đột nhiên binh mã phủ Thái Nguyên trở nên căng thẳng, nhưng thật ra vẫn chưa biết đang có chuyện gì xảy ra, vốn đang trốn tránh tìm hiểu khắp nơi, khi thấy xe ngựa của Lý đại tiểu thư mới trào ra ngoài.

Lý đại tiểu thư là đảm bảo an toàn nhất ở phủ Thái Nguyên này, mọi người đều chấp nhận đi theo nàng, hiện giờ bên ngoài thôn trang mà Lý đại tiểu thư ở đã tụ tập thành một thôn trang mới.

Hạng Nam cười cười nhìn Lý Phụng Cảnh: "Tứ thúc, không bình định phản quân thì thiên hạ này không thể chân chính bình yên được, phản quân không phải ai dẫn đến mà bọn chúng sớm hay muộn gì cũng sẽ đến."

Dứt lời hắn thúc ngựa đi về phía trước.

Trần Nhị cùng 300 binh mã theo sát phía sau, gào thét xông lên.

"Công tử." Lý Minh Kỳ hô, vó ngựa nhẹ nhàng lướt đi như vậy sao có thể đuổi kịp đây, nàng dừng chân oán hận nhìn Lý Phụng Cảnh, lạnh lùng nói: "Tứ thúc, chẳng lẽ đại tiểu thư lại để mặc trượng phu của mình chiến đấu hăng hái mà không màng đến sao? Nếu Hạng công tử xảy ra chuyện gì, thúc bảo đại tiểu thư sẽ phải làm sao? Thúc bảo Lý gia và Hạng gia sẽ ở chung thế nào?"

Cuối cùng nàng cắn răng gằn giọng.

"Thúc muốn bại hoại thanh danh của đại tiểu thư và Lý thị à?"

Lý Phụng Cảnh nhìn nàng, không kinh hoàng không hoảng loạn không hề hoang mang. "Ta đã nói rồi. Binh mã là để  bảo vệ đại tiểu thư, nơi của đại tiểu tư mới là quan trọng nhất. Binh mã này bảo vệ đại tiểu thư, bảo vệ phủ Thái Nguyên, nếu cô gia ở lại phủ thành, tất nhiên binh mã sẽ mặc cho hắn dùng, nhưng hắn muốn đi nơi khác chinh chiến thì binh mã Kiếm Nam chúng ta không thể đi theo. Nếu binh mã đều rời đi, phủ Thái Nguyên xảy ra chuyện gì, đại tiểu thư sẽ phải làm sao? Hạng gia và Lý gia sẽ ở chung thế nào?"

Hắn dùng câu hỏi mà Lý Minh Kỳ vừa thốt ra hỏi lại, cũng cắn răng gằn giọng.

"Đây mới là bại hoại thanh danh của đại tiểu thư. Đừng cho là ta không biết, ngươi làm vậy chỉ có thể khiến Hạng công tử nhớ kỹ thanh danh của mình, phủ Thái Nguyên không nhớ được đâu."

Định dùng loại kỹ xảo trẻ con này giả làm hai chữ 'đại nghĩa' để lừa hắn à!

Hắn muốn binh mã ở lại phủ Thái Nguyên để bá tánh nơi đây nhớ kỹ ân nghĩa của đại tiểu thư, đó mới có tác dụng lớn nhất khi nàng ấy trở về.

Lý Minh Kỳ tức đến cắn chặt răng, rồi la lên 'người đâu'.

Lý Phụng Cảnh duỗi tay chỉ vào dân chúng bốn phía, cướp lời hô to:

"Tình thế An Đông nguy cấp, vậy dân chúng phủ Thái Nguyên không nguy cấp hay sao? Vì sao binh mã phủ Thái Nguyên không chịu đi? Bởi nơi này có vô số tánh mạng đang ở."

Lập tức, dân chúng cũng hô to: "Thỉnh đại tiểu thư bảo hộ ta!"

Có người khóc, có người kêu, có người quỳ xuống, loạn thành một đống.

Lý Minh Kỳ tức đến mặt trắng bệch, nha đầu Niệm Nhi chưa từng thấy quang cảnh như này, sợ đến lạnh run, không dám nói gì.

"Ta nguyện cùng phủ Thái Nguyên đồng sinh cộng tử." Lý Minh Kỳ đưa tay cao giọng nói với dân chúng bốn phía, sau đó nhìn Khương Hội cắn răng nói: "Đi nhanh đi!"

Khương Hội thưa dạ, rồi xoay người vội vàng rời đi, tiếp theo ở nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa chấn động, giống như tiếng sấm cuồn cuộn, bao phủ lên tiếng la của dân chúng.

Đó là một vạn binh mã Kiếm Nam đạo đang đóng quân ở phủ Thái Nguyên.

Bọn họ là bức tường thành, là lá chắn rắn chắc cho cả phủ Thái Nguyên.

Hiện tại, bức tường này chạy rồi.

Dân chúng dừng khóc, ngây ngốc nhìn binh mã tựa như đám mây đen đang cuồn cuộn đi xa.

"Chư vị, không cần sợ hãi, Lý Minh Lâu ta sẽ cùng mọi người đồng sinh cộng tử, sẽ không có phản quân nào dám đến xâm phạm." Lý Minh Kỳ tiếp tục hô lên.

Có bá tánh quay đầu lại nhìn vị thần tiên ngồi trên xa giá, nữ tử thần tiên cũng với hộ vệ uy vũ bên người nàng.

"Sẽ không đâu." Hắn hô. "Ngươi sẽ không cùng chúng ta cộng tử đâu, chờ đến khi cùng chết, sẽ có binh mã che chở ngươi, có hộ vệ cứu ngươi, mà chúng ta, không có gì hết!"

Lý Minh Kỳ ngẩn ra, nàng vào ở phủ Thái Nguyên đã lâu, đây là lần đầu tiên bị đối đãi như này.

Những bá tánh khác cũng kêu lên.

"Đi nhanh thôi."

"Mọi người nhanh tìm nơi yên ổn khác thôi."

Dân chúng tan đi như thủy triều, chớp mắt nơi này chỉ còn lại Lý Minh Kỳ và vài người liên quan.

Nàng vừa tức giận vừa xấu hổ vừa buồn bực, khuôn mặt nhỏ lúc trắng lúc hồng hai mắt rưng rưng, nàng hung hăng nhìn về phía Lý Phụng Cảnh: "Tứ thúc, thanh danh của đại tiểu thư bị hủy hoại thúc vừa lòng chưa?"

Lý Phụng Cảnh thờ ơ đáp: "Cái gì mà thanh danh của đại tiểu thư? Chỉ vì muốn giúp đỡ trượng phu kiếm công danh mà không màng sự sống chết của người khác, đó là thanh danh à?"

Lý Minh Kỳ hung hăng vung tay áo lên, hít sâu một hơi: "Không sao, chờ Hạng công tử suất lĩnh binh mã Kiếm Nam đắc thắng trở về, thì dĩ nhiên dân chúng sẽ bị thuyết phục, thanh danh của đại tiểu thư sẽ lấy lại thôi."

Lý Phụng Cảnh nói: "Ừ, đúng vậy, đó là binh mã của đại tiểu thư, đó là thanh danh của đại tiểu thư, chẳng liên quan gì đến người khác cả, không có binh mã thì chẳng có gì hết."

Lý Minh Kỳ hừ một tiếng, phất tay áo lên xe, Niệm Nhi hoang mang đuổi theo mà quên cả việc phất tay áo với Lý Phụng Cảnh.

Xe ngựa lướt nhanh đi trong vòng vây của hộ vệ, vẫn hoa lệ như cũ nhưng không biết có phải vì thiếu đám dân chúng theo sau hoan hô hay không mà nhìn có vẻ lẻ loi.

Lý Phụng Cảnh đứng tại chỗ, hừ một tiếng, tuy rằng không thể giữ được binh mã Kiếm Nam nhưng thanh danh Lý Minh Kỳ đã quét rác rồi, những hờn dỗi đọng lại nhiều ngày cũng được nhổ ra.

Gió lạnh lăng liệt khiến hắn thoải mái nhưng cũng làm hắn rùng mình.

Cửa thành chỉ còn lại vài người.

"Nha đầu thối này đúng là tàn nhẫn, binh mã nói tặng người là chắp tay tặng người." Lý Phụng Cảnh oán giận: "Đúng là nhãi con, có bán gia bàn điền cũng không đau lòng."

Tùy tùng đứng bên cạnh vội hỏi: "Tứ lão gia, giờ chúng ta về quân doanh à?"

Lý Phụng Cảnh nhíu mày nói: "Về cái gì mà về, binh mã đã đi hết rồi, nguy hiểm biết bao." Hắn xoay người lên ngựa, nhìn về phía Lý Minh Kỳ rời đi. "Chúng ta dọn đến thôn trang ở thôi, đều là người Lý gia, hộ vệ không thể chỉ che chở một mình nàng ta được."

-------------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét