4. Nếu tôi có dục vọng, anh cũng có thể hỗ trợ tôi đúng không?
Lúc này, Tề sâm mới thấy phiền toái như thế nào khi có thêm người trong nhà, ít nhất là khi thân thể anh dính nhớp như này thì không thể trần truồng trực tiếp đi tới phòng tắm bên ngoài, mà cần phải mặc quần áo rồi mới đi ra.
Mông anh ướt nhẹp, quần lót vừa mặc vào đã ướt đẫm làm anh không nhịn được thấy xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn phải chậm chạp đi ra ngoài.
Trong phòng khách không có người, anh thoáng nhẹ nhàng thở ra, đi tới phòng vệ sinh, trực tiếp mở cửa ra, chờ tới khi thấy có người bên trong thì đã không còn kịp nữa rồi.
Cửa phòng tắm không phải kính mờ, mà chỉ là một cánh cửa bình thường, cơ hồ ánh sáng không lọt ra ngoài, hơn nữa cách âm còn rất tốt. Lúc Tề Sâm mở cửa mới phát hiện Thôi Việt Trạch đang tắm rửa ở bên trong, thân hình cao lớn kia đang đứng dưới vòi hoa sen, cả người ướt đẫm nước.
Anh đỏ bừng mặt, may mắn không kêu lên mà chỉ hoảng loạn lui ra ngoài, đóng cửa lại. Anh dựa lưng vào tường mà tim vẫn nhảy loạn trong lồng ngực.
Anh cảm thấy mình thật không có tiền đồ, rõ ràng đối phương nhỏ hơn mình những 5 tuổi, hơn nữa chỉ là học sinh, còn thân phận của anh là giáo viên, vì sao anh lại thấy sợ cậu ta.
Tề Sâm nhắm mắt lại, trong đầu không cầm được mà hiện lên hình ảnh vừa nhìn thấy, người kia trần truồng với tứ chi thon dài, cùng cơ bắp hiển hiện còn có nơi kia....
Anh cắn môi, cảm thấy thẹn thùng nhanh chóng cấu vào đùi mình một cái mới có thể xua đi hình ảnh được miêu tả sinh động kia ra ngoài, rồi vội vàng quay về phòng.
Chuyện này làm anh cảm thấy xấu hổ, nhưng Thôi Việt Trạch lại tựa như không có việc gì, biểu tình vẫn như trước. Cậu phải tới trường sờm để học tiết tự học buổi sáng, thời gian đi học trùng khớp với thời gian đi dạy của Tề Sâm nhưng anh vẫn đưa cho cậu ta một chiếc chìa khóa dự phòng.
Căn hộ này cách trường của bọn họ rất gần, hoàn toàn không cần phải lái xe đi dạy, bởi vì lái xe còn mất nhiều thời gian hơn, cho nên bình thường anh chỉ đi xe đạp điện đi làm, hiện giờ Thôi Việt Trạch tới đây, anh tất nhiên phải dẫn người nhập học.
Đưa một cậu trai còn cao hơn anh đi tới trường như này, làm Tề Sâm có chút không tự nhiên. Hiển nhiên là Thôi Việt Trạch cũng không quá tự tại cho nên vào sáng mấy ngày sau cậu đã chủ động nói:
"Sâm ca, tôi tự mình tới trường là được rồi."
Tề Sâm rất ít khi nghe thấy cậu ta gọi mình, giờ đột nhiên nghe thấy có chút không thích ứng. Anh sửng sốt một chút, trên mặt nhanh chóng lộ ra nụ cười rất tươi:
"Vậy đã quen đường chưa?"
Cậu trai cao lớn gật gật đầu, vác ba lô đi trước. Tề Sâm do dự một chút, cuối cùng vẫn dắt xe đạp ra đi tới trường, nhưng khi tới cổng anh lại chờ đợi trong chốc lát, tới khi nhìn thấy thân ảnh của cậu, anh mới nhẹ nhàng thở ra đi vào bên trong.
May mắn không đi lạc.
Ngày hôm sau, Tề Sâm đã mua cho cậu một chiếc xe đạp, Thôi Việt Trạch chỉ nhàn nhạt nói cảm ơn anh, sau đó bắt đầu người trước người sau đạp xe tới trường, dần dần hai người bọn họ trừ lúc ở nhà ra thì lúc khác đều rất ít khi chạm mặt.
Vừa mới bắt đầu khai giảng, công việc của Tề Sâm rất bận rộn, anh lại là người mới, đúng là không thể để tâm được nhiều tới Thôi Việt Trạch, vất vả lắm mọi thứ mới vào đúng quỹ đạo thì thời gian đã trôi qua hơn một tháng sau.
Đối với năm 3, hầu như là tuần nào, tháng nào cũng có bài kiểm tra hay thi thử. Kết quả của lần thi tháng đầu tiên vừa có, Tề Sâm rất quan tâm, chờ tới khi nhìn thấy tên Thôi Việt Trạch đứng trong top 10 người đứng đầu thì mắt anh trừng lớn ra, sau khi xác nhận đi xác nhận lại tên tuổi cùng lớp và số báo danh, anh khẳng định mình không hoa mắt đã chụp lại bảng thành tích rồi gửi cho bạn trai mình, còn gửi tin nhắn bằng giọng nói:
"Thật quá lợi hại đúng không? Không phải dùng hai chữ "cũng được" để khái quát đâu anh?"
Trường cao trung bọn họ được xem như trường trọng điểm của toàn thành phố, thành tích học sinh trong trường cực kỳ lợi hại, cậu ấy chỉ là một học sinh mới chuyển trường mà lần đầu tiên thi tháng đã có thành tích tốt như vậy, thực sự làm người khác kinh ngạc.
Chung Minh Lễ nhận được tin nhắn anh gửi dường như cũng ngoài ý muốn, nhanh chóng gửi tin nói:
"Vậy ra nó lợi hại như vậy sao?"
Vừa vặn hôm nay là thứ bảy, Tề Sâm cố ý làm mấy món ăn ngon tính toán khoa thưởng chú em chống tương lai một chút.
Anh bưng đồ ăn lên bàn xong mới đi gõ cửa phòng nhỏ, nhẹ nhàng gọi:
"A Trạch, ăn cơm thôi."
Người bên trong lên tiếng, chờ khi Tề Sâm xới hai bát cơm bưng ra thì Thôi Việt Trạch cũng rửa tay xong, cầm lên đôi đũa.
Trong khoảng thời gian này trừ cuối tuần ra thì hai người bọn họ hầu như đều ăn uống ở căng tin, vì dù sao ngày thường cũng không có nhiều thời gian, Chung Minh Lễ lại thường xuyên không có ở nhà, nên Tề Sâm cũng không muốn nấu cơm, do vậy bữa cơm dành cho hai người này có thể nói là khó mà có được.
Chờ khi đối phương cầm đũa, mỗi món đều nhấm nháp qua, anh mới hỏi:
"A Trạch này, lớp học mới đã quen chưa?"
Thôi Việt Trạch nhìn anh một cái, rồi trả lời "Dạ" một tiếng giống như bình thường.
Anh cũng đã quen rồi cho nên lại nói:
"Lần thi tháng này em thi không tồi, anh thấy kiến thức cơ sở của em rất vững chắc, nhưng không được chủ quan nhé, chỉ cần nỗ lực một chút nữa thì thi đỗ vào các trường top là không thành vấn đề, em thích vào trường nào?"
Lần này cậu trả lời rất nhanh:
"Không có ạ."
Biểu tình của cậu vẫn nhàn nhạt như cũ, được khích lệ cũng không có phản ứng gì, mái tóc mái có chút dài hoàn toàn che khuất đi hàng lông mày, khi rủ xuống còn che khuất cả đôi mắt.
Tề Sâm thường xuyên nói chuyện với học sinh, nhưng những học sinh trong lớp anh tuy rằng có hướng nội nhưng lại không hề tối tăm như này, hơn nữa giữa hai người có tầng quan hệ kia, cũng làm cho Tề Sâm không biết giới hạn quan tâm của mình nên dừng ở đâu, cho nên anh ấp úng nói:
"Thật ra thì hiện tại em có thể giả thiết một chút về mục tiêu của mình, như vậy thì có lẽ con đường hướng tới trong tương lai sẽ càng kiên định hơn một chút."
Thôi Việt Trạch nói: "Tôi không có mục tiêu."
Cậu nói như vậy làm Tề Sâm không biết nên nói tiếp như thế nào, mặt anh có chút đỏ lên, sau khi uống một chút nước anh mới nói:
"Em hẳn là sẽ có một chút chứ? Ví dụ như là mộng tưởng gì đó..."
"Tôi không có."
Lại là câu trả lời với ngữ khí lãnh đạm pha một chút lạnh lẽo, nhưng trên mặt đối phương không hề có cảm xúc nào khác, điều này làm cho Tề Sâm ý thức được đối phương thật sự nghĩ vậy. Anh hiếu kỳ hỏi:
"Vậy em không có thứ gì rất muốn hay sao? Thứ mà em cần phải phấn đấu, nỗ lực cho tới khi dành được nó ấy."
Cậu không trả lời anh mà lại nhìn thẳng vào anh hỏi lại:
"Còn anh? Anh có không?"
Tề Sâm sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh nở một nụ cười:
"Anh có nhé, trước kia anh muốn là thầy giáo, hiện tại đã thực hiện được rồi đấy. Ồ, còn muốn tìm một người thực sự yêu anh, hiện tại cũng đã tìm được rồi."
Anh chỉ cần nghĩ tới bạn trai là trong lòng thấy ngọt ngào, nhưng cũng tưởng niệm người ấy, chờ đợi người ấy nhanh trở về.
Thôi Việt Trạch nhìn chằm chằm vào nụ cười trên gương mặt của anh, ánh mắt hiện lên một chút thâm thúy, chốc lát sau cậu cúi đầu nói:
"Tôi không có may mắn như vậy."
Buổi nói chuyện xem như tan rã không vui, Tề Sâm cảm thấy tâm lý của cậu quả nhiên có chút vấn đề, sau khi dọn dẹp lại phòng bếp, anh vẫn quyết định lấy thân phận một giáo viên để nói chuyện với cậu.
Anh chuẩn bị một đĩa trái cây, gõ cửa phòng cậu, cho tới khi nhìn thấy cậu trai cao hơn anh nửa cái đầu, trong lòng không hiểu vì sao lại có chút khẩn trương. Anh nuốt nước miếng, nở nụ cười vô cùng xán lạn:
"Anh có thể đi vào ngồi một chút không?"
Thôi Việt Trạch đi vào bên trong.
"Nhà này vốn là của hai người mà."
Nghe vậy Tề Sâm có chút xấu hổ, anh nhìn cách bài trí bên trong phòng tựa hồ như hoàn toàn giống như trước. Va ly của thiếu niên dựa sát vào ven tường, trên giường trừ mấy thứ mà anh mua ra thì không hề có đồ vật dư thừa gì khác, trên bàn sách cũng chỉ có một vài bài thi đang mở ra mà không còn thứ gì khác nữa. Toàn bộ gian phòng không có bất luận vật phẩm gì có thể nhìn ra được sở thích của chủ nhân nó.
Tề Sâm vội vàng nói:
"Đây là căn nhà của anh trai em, cũng chính là nhà của em, em không cần phải xem mình như người ngoài như vậy."
Thiếu niên không đáp lời, chỉ ngồi lại trên ghế, hiện nhiên không tán đồng cách nói của anh. Tề Sâm đặt đĩa trái cây lên bàn, nhỏ giọng nói:
"Em ăn trái cây đi, rất tốt với thân thể."
Anh mua một táo và lê, đã gọt vỏ và cắt thành miếng vừa ăn, phía trên còn cắm tắm để tiện lấy nhưng cậu không hề động vào trái cây mà đột nhiên hỏi:
"Của anh ấy là của anh ấy, không phải của tôi."
Tề Sâm ngẩn người, một lúc sau mới hiểu được ý trong câu nói của cậu, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, anh ôn nhu nói:
"Em nghĩ như vậy sẽ làm Minh Lễ thấy khó chịu đấy, khi anh ấy biết em sẽ tới đây đã cực kỳ vui vẻ, trong lòng anh ấy rất coi trọng em."
Cậu nhìn anh hỏi:
"Trước kia anh ấy có nhắc tới tôi hay không?"
Anh hơi khựng lại một chút vì câu hỏi đột ngột này của cậu, sắc mặt có chút xấu hổ không biết có nên nói dối hay không. Thôi Việt Trạch lại thấy được đáp án mà mình muốn biết từ vẻ mặt anh, lần đầu tiên khóe miệng của cậu hơi nhếch lên, lộ ra biểu tình không giống bình thường, cậu cười nhạo nói:
"Hai người thân cận như vậy mà anh ấy chưa từng đề cập tới tôi à, vậy mà anh còn muốn tôi tin lời anh nói hay sao?"
"Anh..." Tề Sâm không biết trả lời cậu như thế nào, sau khi dừng lại một chút anh mới nói:
"Có khả năng do thời gian kết giao của anh và anh ấy chưa dài, anh ấy cảm thấy chưa tới lúc thôi."
Nói lời này ra chính anh cũng cảm thấy không thể tin được. Thực tế thì Minh Lễ chưa từng nói về người em trai này, nhưng lại rất hay nói về em gái nhỏ của anh, còn cho anh xem ảnh của cô bé, thậm chí còn mang Tề Sâm về nhà chơi với bé nữa.
Thôi Việt Trạch chuyển ánh mắt, trên mặt toàn là cảm giác tối tăm mờ mịt. Tóc của cậu rất đen, đen tựa như mực, ngũ quan cũng sắc bén, thoạt nhìn bộ dạng người sống chớ tiến lại gần, cậu học ở trường mới đã được một tháng. Mỗi lần Tề Sâm gặp cậu trong trường đều thấy cậu một mình, độc lai độc vãng, có khả năng là còn chưa bao giờ kết bạn nữa.
Anh hít sâu một hơi, nỗ lực lộ ra nụ cười, ôn nhu nói:
"A Trạch này, em đừng nghĩ nhiều như vậy, nơi này chính là nhà của em, hai người là anh em ruột, vốn dĩ là tuy hai mà một, Minh Lễ biết được thành tích thi tháng của em cũng cảm thấy kiêu ngạo, tự hào lắm đấy. Em cố gắng học tập, có cái gì không hiểu thì có thể hỏi anh, hoặc thiếu gì hay phiền não cái gì đều có thể nói cho anh, được không?"
Sau khi ra khỏi phòng nhỏ, Tề Sâm cảm thấy mình vừa mới đeo trên lưng một ngọn núi, còn mệt hơn so với mở họp với cả lớp nữa. Anh thở dài, ghé vào giường, lăn lộn cọ cọ khăn trải giường trong chốc lát, đang định đi tắm thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Tề Sâm sửng sốt một chút rồi nhanh chóng bò dậy mở cửa.
Trong phòng anh chỉ mở đèn bàn, vì đứng ở cửa cho nên ánh sáng có vẻ tối tăm. Anh ngẩng đầu, đột nhiên đối diện với tầm mắt của Thôi Việt Trạch. Ánh mắt kia còn hàm chứa một thứ gì đó làm anh thấy sợ hãi, theo bản năng anh lui lại nửa bước. Trái tim đập kinh hoàng, nhưng vẫn nỗ lực trấn định tâm thần, dùng giọng điệu bình thường hỏi:
"A Trạch à, sao vậy? Có chuyện gì vậy?"
Cậu nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt u ám lạnh lẽo, thanh âm cũng mang theo khí chật lạnh nhạt.
"Có phải anh nói, nếu có chuyện gì đều có thể tìm anh đúng không?"
Tề Sâm nuốt nuốt nước miếng: "Đúng vậy."
Trong ánh sáng ảm đạm, anh tựa hồ như nhìn thấy khóe miệng của cậu hơi cong lên một chút, rất nhanh thanh âm của đối phương lại vang lên một lần nữa:
"Vậy nếu tôi có dục vọng, anh cũng có thể hỗ trợ tôi đúng không?"
-------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét