Thứ Ba, 7 tháng 6, 2022

Chương 57 - Huynh đoạt đệ thê

 57. Đến nhà.

Sự tranh chấp của hai anh em họ dường như càng ngày càng có xu hướng nghiêm trọng hơn. Tề Sâm luôn hỗn loạn bị dồn ở trong thế khó xử, chỉ có thể dụng tâm thuận theo bọn họ. Mà thể lực của cả hai anh em đều kinh người, không hề nhẹ nhàng với anh như trước. Một người tạo dấu vết trên người anh thì người kia nhất định sẽ tạo ra dấu càng kịch liệt hơn mới bỏ qua.

Cơ hồ mỗi ngày Tề Sâm đều làm tình, với mọi hình thức khiến thân thể anh thỏa mãn, nhưng cũng mang đến mệt nhọc, hiện tại anh có cảm giác mình ngủ không đủ, nhưng khuôn mặt càng ngày càng hồng nhuận, làn da cũng càng ngày càng non mịn.

Trong hai anh em, nếu bảo Tề Sâm nghiêng về ai hơn thì tất nhiên đó là Chung Minh Lễ. Vốn dĩ hai người là người yêu của nhau, nếu không phải có Thôi Việt Trạch chen vào thì chỉ có mình hắn là độc đại. Cho nên Tề Sâm luôn có cảm giác áy náy với Chung Minh Lễ, một khi hai anh em họ xảy ra tranh chấp trong lòng anh không thể khắc chế được mà luôn nghiêng về hắn.

Thế cho nên ngày quan trọng như Giáng Sinh, anh cũng quyết định ở cùng với Chung Minh Lễ.

Sau khi tan tầm Tề Sâm thấy xe của Chung Minh Lễ đã đỗ ở cửa, anh bước lên xe, khí lạnh trên người còn chưa tan đi hoàn toàn, mũi anh cũng đỏ ửng lên vì bị gió lạnh, anh nhẹ nhàng hỏi:

"Chúng ta đi đâu ăn cơm?"

Chung Minh Lễ nói:

"Đi đến nhà em."

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tề Sâm, hắn nhếch khóe miệng lên nói:

"Nó không phải không về hay sao? Rất lâu rồi anh chưa được ăn đồ em nấu, đi tới nhà em, em nấu cho anh ăn nhé."

Ngực Tề Sâm nhảy dựng lên, yết hầu khô khốc. Mặc cho bọn họ đều biết rõ mối quan hệ hỗn loạn này, Chung Minh lễ cũng biết anh đang ở cùng với Thôi Việt Trạch, nhưng hắn chưa bao giờ đưa ra yêu cầu muốn tới nhà của bọn họ. Tề Sâm cũng chưa từng mở lời mời, hai người chỉ gặp mặt bên ngoài hoặc là tới chung cư của Chung Minh Lễ chứ chưa từng đặt chân tới nơi ấy.

Chung Minh Lễ nhìn thấy sự do dự của anh, hắn nhướng mày, hỏi:

"Sao vậy? Sợ nó tức giận hay sao?"

Hắn cười cười:

"Tốt xấu gì thì cũng là anh em, anh muốn tới nhà chơi thì cũng là điều bình thường mà, phải không?"

 Sắc mặt Tề Sâm đỏ lên, hai tay khuẩn trương đến xoắn chặt vào nhau, đầu óc hỗn loạn không thể tìm lý do cự tuyệt, cuối cùng cũng chỉ biết gật đầu.

Trên đường đi, anh do dự không biết có nên nói với cậu một tiếng hay không, nhưng lại nghĩ tới hậu quả thì trong lòng run lên, ngay lập tức từ bỏ ý niệm này.

Anh không quên lần làm tình ấy khi anh và Minh Lễ ở trong xe đã gọi điện thoại cho cậu. Sau khi Thôi Việt Trạch về đã điên cuồng 'làm' anh cả buổi tối, khiến anh cơ hồ chết ngất đi mới buông tha cho anh.

Xe chạy vào trong tiểu khu, hai người xuống xe, Chung Minh Lễ nhìn ngắm bốn phía chung quanh, mỉm cười đưa ra nhận xét:

"Hoàn cảnh cũng không tệ, cách nơi em đi làm cũng gần."

Tề Sâm đỏ mặt, nhẹ nhàng nói "Vâng.", anh dẫn hắn vào bên trong thang máy, ấn đi lên. Tới tận khi hai người tới cửa nhà rồi mà trong lòng anh vẫn còn chút khẩn trương, anh nói:

"Trong nhà có hơi loạn một chút."

Chung Minh Lễ nhìn anh chằm chằm, ý cười trên mặt dần tan đi:

"Anh không thích em khách khí với anh như vậy."

Ánh mắt kia khiến tim anh đập nhanh một nhịp, chính anh cũng nhận thấy mình thật tàn nhẫn khi có thái độ khách sáo với người đàn ông đối diện này. Lập tức anh thả lỏng hơn, vô cùng áy náy nói:

"Xin lỗi anh."

Tề Sâm lấy chìa khóa mở cửa ra, anh bước vào trước đổi dép sau đó tìm dép đi trong nhà cho hắn. Thực ra trong nhà không hề có dép dự phòng, mà đôi của anh lại nhỏ hơn cỡ chân của hắn cho nên hắn không thể xỏ vào được. Thấy anh loay hoay không tìm thấy, hắn đã cầm một đôi dép lê trên giá xuống, vừa đi vừa nói:

"Anh đi đôi này được rồi."

Tề Sâm có chút khó xử, nhỏ giọng nói:

"Cái này là... là..."

"Của A Trạch à?" Hắn nở nụ cười, lông mày nhướng lên, hắn dùng giọng điệu hài hước nói:

"Anh dùng chung đồ với nó đủ nhiều rồi đúng không? Cần gì so đo một đôi dép."

Tề Sâm nghe thấy vậy thì cả người run lên, sắc mặt hồng muốn bật máu. Anh buông cặp tài liệu của mình xuống, lại cởi áo khoác ra treo trên móc, quẫn bách hỏi:

"Anh uống gì không? Nước sôi hay là trà? Mà cũng có cà phê nữa."

Biểu hiện của anh thì vừa khẩn trương vừa vô thố còn người kia thì ngược lại vừa bình tĩnh lại đạm nhiên, giống như chỉ đơn giản là hắn tới đây làm khách mà thôi.

"Em không biết anh thích uống gì sao?"

Tề Sâm lại càng quẫn bách hơn:

"Em ... em đi chuẩn bị, Minh Lễ, anh cứ tự nhiên nhé."

 Bình nước sôi đã thấy đáy, Tề Sâm đành phải tới phòng bếp đun nước, nhìn ngọn lửa hừng hực cháy trên bếp ga mà trong lòng anh càng lộn xộn. Chợt anh lại nghĩ tối nay phải làm cơm chiêu đãi Chung Minh Lễ, cho nên vội vàng mở tủ lạnh kiểm tra xem có đồ gì bên trong, cũng may có vài món để chiêu đãi hắn.

Sau khi vo sạch gạo, rã đông thịt thì nước cũng sôi, anh ngâm một ly trà mang sang. Lúc này anh mới phát hiện hắn không có ở trong phòng khách. Tề Sâm sửng sốt, đặt ly xuống bàn, bước chân hoảng loạn đi vào bên trong tìm kiếm.

Chung Minh Lễ đến quá đột nhiên, anh không hề chuẩn bị gì hết, trong phòng có rất nhiều đồ đạc chưa thu dọn lại. Anh không xác định những đồ ấy có khiến đối phương khó chịu hay không.

Bước qua thư phòng, bên trong cũng không có hình bóng của hắn, anh lại đi tới cửa gian phòng trống kia, cuối cùng phát hiện ra hắn đang đứng bên trong thì thoáng thở nhẹ ra.

Tề Sâm điều chỉnh lại biểu tình một chút rồi mới đi vào, thanh âm tân lực ôn nhu hỏi:

"Minh Lễ, anh đang làm gì vậy?"

Người đàn ông cao lớn xoay người lại, trên mặt không hề có một chút ý cười, ánh mắt trở nên hỗn loạn, khiến ngực Tề Sâm nhảy dựng. Tầm mắt anh liếc xuống lòng bàn tay hắn, nơi đó đang cầm một quả bóng đồ chơi màu xanh da trời.

Yết hầu Tề Sâm khô khốc, nụ cười trên mặt cứng đờ, anh muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Ánh mắt của Chung Minh Lễ đang nhìn chằm chằm vào quả bóng, thậm chí hắn còn đùa nghịch với nó, ném quả bóng xuống sàn nhà, quả bóng bằng cao su cực kỳ co giãn, nó lại nảy lên rồi bị hắn bắt lại được.

Cứ như vậy trong chốc lát, cuối cùng hắn đưa mắt sang nhìn mặt Tề Sâm, tựa hồ nhìn thấy anh đang khẩn trương, cho nên đã nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười:

"Là đồ chơi của Bảo Bảo đúng không?"

Thần sắc Tề Sâm rất mất tự nhiên, nhưng lại không thể phủ nhận, anh căng da đầu "vâng" một tiếng.

Chung Minh Lễ lại nói:

"Có chút bụi này."

Hắn lại cười nói thêm:

"Anh tưởng chú dì ở nhà chăm sóc cho đứa nhỏ chứ, đứa bé tới đây ở cũng em lúc nào vậy?"

Hai người họ hầu như chưa từng bao giờ nhắc tới đứa nhỏ kia, ngẫu nhiên có lỡ lời thì cũng bị xem nhẹ lướt qua. Cho đến hôm nay, Tề Sâm mới hiểu được, mặc dù người này có biểu hiện như thế nào đi nữa nhưng trên thực tế với hắn, Bảo Bảo luôn là một cái gai trong lòng hắn. Tề Sâm không muốn đàm luận nhiều về đứa trẻ nhưng Chung Minh Lễ lại khăng khăng muốn hỏi, cho nên anh cũng đành phải trả lời:

"Lúc nghỉ hè."

"Khó trách ở đây lại có nhiều đồ đạc như vậy."

Chung Minh Lễ đi lại một vòng trong phòng, nhìn vách tường dán những bức tranh hoạt hình dễ thương, có cả bảng chữ mẫu, có một chiếc xe nôi, ... hoàn toàn có thể thấy được dấu vết của đứa nhỏ ở nơi này.

Hắn đi tới chiếc ghế treo trong góc phòng, ngồi xuống đong đưa, tiếng kẽo kẹt vang lên khiến cả người Tề Sâm run lên, trong ánh mắt lộ rõ một chút kinh hoảng.

Nhưng người kia lại bỏ quả điều ấy, hắn đứng lên đi ra ngoài, giống như tùy ý tham quan căn nhà. Tề Sâm đi theo sau, nhìn thấy hắn đứng trước cửa phòng ngủ thì tim như dừng đập.

Trong nháy mắt, Tề Sấm muốn bước lên ngăn cản người này lại, nhưng khi hắn đưa tay mở cửa phòng ngủ ra, anh vẫn đứng yên tại chỗ, thân thể không thể động đậy được.

Phòng ngủ được trang trí rất đơn giản, nhưng nơi nơi chốn chốn đều tràn ngập dấu vết hai người cùng sinh hoạt tại nơi này, trên giường đặt hai chiếc gối song song, tủ đầu giường còn có hai ly nước giống nhau, bên cạnh là cặp kính cũ của Thôi Việt Trạch và một khung ảnh.

Chung Minh Lễ vươn tay cầm khung ảnh lên, đó là bức ảnh chụp chung 3 người: Tề Sâm và Thôi Việt Trạch đang ôm Bảo Bảo, bức ảnh này là do mẹ Tề chụp lúc nghỉ hè. Sau đó Thôi Việt Trạch in ra đóng khung lại, rồi đặt ở đầu giường. Khi đó, thật ra Tề Sâm đã có ý tiếp nhận cậu cho nên cũng không phản đối.

Anh ngây ngốc đứng yên tại chỗ, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy sau lưng người kia, không thế thấy biểu tình trên mặt hắn, nhưng anh biết người này sẽ không dễ chịu gì.

Bất luận một người nào gặp phải cảnh ngộ như vậy, làm gì có ai dễ chịu được?

Nhưng anh không có dũng khí đi tới trước mặt hắn, anh sợ hãi ánh mắt chỉ trích của đối phương. Anh đã áy náy suốt thời gian qua, không biết mình phải làm gì mới có thể xoa dịu những thương tổn mình gây ra cho hắn.

Chung Minh Lễ nhìn chằm chằm bức ảnh trong chốc lát, đột nhiên hắn nói:

"Đứa nhỏ rất giống em."

Hắn xoay người, trên tay vẫn cầm khung ảnh kia, trên mặt không có ý cười, Tề Sâm nhìn vậy, đôi môi anh run rẩy muốn nói từ "Xin lỗi" nhưng lại cảm thấy chỉ vài ba từ ngữ kia làm sao có thể biểu đạt được những cảm giác tội lỗi trong nội tâm của mình.

Hai người trầm mặc một lát, người kia mới nở nụ cười nói:

"Nếu là Bảo Bảo của chúng ta, chắc chắn cũng sẽ giống như vậy đúng không."

Những lời này tựa như một chiếc búa tạ gõ vào tim anh, anh cảm thấy lục phụ ngũ tạng của mình như bị đập nát, những cố kỵ trước đó đã trở nên cực kỳ nhỏ bé trước câu nói này, hai chân anh mềm nhũn, ngã sụp xuống trước mặt người đàn ông này, nước mắt trào ra, thanh âm nghẹn ngào:

"Xin lỗi Minh Lễ, em có lỗi với anh."

Trên mặt người kia vẫn là nụ cười nhạt nhẽo, thanh âm vô cùng ôn hòa:

"Đứa nhỏ cực kỳ đáng yêu đúng không?"

Tề Sâm áy náy không nói ra lời, nước mắt không thể khống chế vẫn tuôn rơi, Chung Minh Lễ đi tới gần, ngồi xổm xuống ôm anh vào lòng ngực, trong giọng nói mang theo chút thở dài, chịu thua:

"Càng ngày càng mít ướt."

Ngay khi chạm được vào hơi ấm trên người của đối phương, Tề Sâm tựa như người rớt xuống nước bắt được cọng rơm rạ cứu mạng, anh vội vàng vươn hai tay ôm chặt lấy cổ hắn. Trong nháy mắt kia, anh thật sự có cảm giác, mình sẽ hoàn toàn mất đi người đàn ông này.

Dù như thế nào, anh cũng không muốn mất đi hắn, ngọn lửa thiêu đốt từ trong đáy lòng chưa bao giờ tan biến cả. Anh biết mình ích kỷ nhưng anh sẽ không buông tay, nhất là người đàn ông này.

Anh cọ nước mắt lên cổ hắn, nhìn anh khóc đến nỗi nấc lên mà người kia lại bật cười:

"Uất ức như vậy sao?"

"Không phải ... không phải uất ức." Tề Sâm liều mạng lắc đầu, nhưng vẫn không chịu nâng đầu lên, chỉ rầu rĩ nói:

"Là em có lỗi với anh, Minh Lễ."

Người kia cười cười, nói:

"Vậy, em bồi thường cho anh cái gì đây?"

Tề Sâm không thể nghĩ ra mình còn có gì để bồi thường cho đối phương. Toàn bộ của anh đã trở nên hỗn loạn và dơ bẩn. Thân thể anh, tim anh, toàn bộ đã bị chia nhỏ ra, anh không thể cho đối phương một thứ gì hoàn chỉnh cả.

Chung Minh Lễ nói:

"Cũng sinh một đứa nhỏ cho anh đi."

--------------------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét