Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2020

Chương 6 - Tương ngộ

6. Tương ngộ

Sau khi từ bệnh viện về Hắc Tử đã gửi đơn xin thôi việc lên trên mà không có bất luận lời giải thích gì, cấp trên còn cố giữ lại phần tiền thế chấp không muốn anh thôi việc. Anh cũng không để ý đến, sau khi về ký túc xá bắt đầu thu dọn đồ đạc, Cường Tử nóng nảy đến dậm chân thình thịch, không biết lão đại bị làm sao vậy. Cậu chỉ có thể vây quanh anh không ngừng chuyển động muốn khuyên anh bỏ ý niệm thôi việc đi. 

Nhưng mà cậu không biết, Hắc Tử thật sự muốn rời đi.

Đêm đó khi anh vọt vào phòng tắm, thật ra má Ngụy không có giúp Lương Nhiên mặc quần áo, cô đụng vào góc giá để đồ, ngất nằm trên mặt đất, khăn tắm kéo xuống chỉ thoáng che đậy một chút thân thể. Lúc đó nhìn thấy đầu cô chảy máu, anh nhanh chóng cầm áo choàng tắm mặc lung tung vào cho Lương Nhiên, sau đó ôm thẳng đến bệnh viện, nhưng mà chỉ có trời mới biết, lúc ấy nhìn thấy thân thể trần trụi của cô, đã đánh sâu vào tâm trí anh lớn như thế nào! 

Trước khi Lương Nhiên tỉnh lại anh đã chạy trối chết. Sau khi trở về anh lâm vào sự tự trách, chán ghét chính mình, anh không thể khống chế được việc hồi tưởng đến vòng eo tinh xảo của cô, da thịt trắng noãn tinh tế kia. Sau đó lại hận không thể tự đánh mình hai cái tát buộc mình quên đi, anh phát hiện thì ra sự ngưỡng mộ của mình đối với cô không phải quang minh lỗi lạc như anh vẫn tưởng. Vì thế anh cảm thấy thẹn, từ sâu trong nội tâm có dục vọng hắc ám đang hoành hành, anh cảm thấy mình đang khinh nhờn cô. Nếu cô vẫn độc thân chẳng sợ khoảng cách về thân phận có lớn như thế nào, anh cũng sẽ nỗ lực tranh thủ, nhưng Lương Nhiên đã có một gia đình hạnh phúc, có một người chồng ưu tú cùng một đứa nhỏ đáng yêu, anh đang luyến mộ một người phụ nữ đã có chồng.

Lương Nhiên không cần phải biết có một người ngưỡng mộ cô như anh đây tồn tại, cô nên sống một cuộc sống giống như bây giờ, có siêu xe, có nhà lớn, có kim cương, có hoa tươi, bình đạm lại hạnh phúc. Cho nên anh phải rời đi. 

Sau khi Hắc Tử biết Lương Nhiên xuất viện anh đã xách theo ba lô rời đi, anh tắt điện thoại, anh muốn sau khi tìm được nơi dừng chân, chờ anh có thể nhớ đến cô những khi cô mỉm cười như trước mà không phải khi cô trần truồng mới liên hệ lại với Cường Tử, cho nên anh không nhận điện thoại cũng như tin nhắn của Cường Tử, và đương nhiên anh không biết ngay ngày hôm sau Lương Nhiên đã biến thành người phụ nữ đã ly hôn.

Mấy ngày nay, Hắc Tử rời thành phố Z, đi đến thành phố H, một thành phố du lịch nổi tiếng có suối nước nóng, ở nơi phong cảnh nổi tiếng này, anh phải cảm khái sự chêch lệch giữa quảng cáo và thực tế, hồ XX nổi tiếng xa gần tựa như vũng nước dưới đáy động, lượng nước trong hồ ít đến đáng thương. Nghe nói từ tháng trước tới nay mực nước càng ngày càng hạ thấp. Khu vực làng du lịch suối nước nóng cũng tạm thời đóng cửa, cũng may Hắc Tử chỉ tính tùy tiện đi dạo giải sầu.

Trở lại nội thành, Hắc Tử tính toán tìm chỗ mua vài thứ đặc sản địa phương rồi về thăm quê, sau khi bà ngoại qua đời anh tham gia quân ngũ, từ đó vẫn chưa trở về, đều là thôn dân có quan hệ tốt mỗi năm giúp anh viếng mồ mả bà ngoại, anh cũng nên trở về thăm bà thôi.

 --------------

Sau đó, anh thấy được Lương Nhiên ở trong siêu thị.

Siêu thị này rất lớn, người cũng rất đông, nhưng Hắc Tử chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra người phụ nữ phía trước đang không ngừng lấy đồ từ trên giá hàng xuống là Lương Nhiên. Cô ấy đã cắt đi mái tóc dài đến eo đen nhánh của mình! Giờ mái tóc cô rất ngắn! Giống như một cậu nam sinh. Với chiếc áo thun rộng thùng thình, quần jean, nhìn thoáng qua quả thực giống như một sinh viên, giờ phút này cô đẩy một xe đẩy lớn, chất đầy trong hai rổ, phía trên chất đầy từng túi từng túi muối ăn, đường trắng, các loại gia vị, rổ phía dưới thì tràn đầy các loại bánh khô, mì gói, đồ hộp.... Đây là... làm sao vậy? 

Hắc Tử trợn tròn mắt, anh chưa từng thấy một Lương Nhiên như vậy, người này cùng người trong ấn tượng của anh khác xa nhau, trong lòng anh người kia với mái tóc dài bay bay, ăn mặc khéo léo, thoáng nhìn qua giống như một cô công chúa mười ngón tay không dính nước mùa xuân, giờ nhìn Lương Nhiên giống như hai người khác nhau.

Tốc độ của Lương Nhiên rất nhanh, cô không hề có bất luận sự chọn lựa gì, không xem giá tiền, không xem nhãn hiệu, chỉ chất đầy rổ rồi đẩy xe chạy lấy người. Hắc Tử ném đồ vật trong tay xuống đi theo cô, anh không bao giờ có thể nghĩ tới, chỉ mới không tới một tuần, Lương Nhiên dường như đã thay đổi thành người khác, xuất hiện ở thành phố H cách nơi ở trước đây mấy trăm km, cuối cùng thì có chuyện gì đã xảy ra vậy?

Hắc Tử đi theo sau Lương Nhiên từ rất xa, nhìn cô mua đồ xong thì nhờ nhân viên đóng gói giúp vào các thùng giấy. Sau đó đẩy xe đi đến một góc của bãi đỗ xe, lúc cô dừng lại còn nhìn ngó chung quanh xem có người nào chú ý đến mình hay không.

Hắc Tử nghiêng người né tránh sau một chiếc xe việt dã, một lát sau mới thò đầu ra xem, anh thấy cô mở cốp sau của một chiếc xe Minibus loại nhỏ, từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy phần sau xe còn có một đống thùng giấy, được xếp chỉnh tề trong xe, không gian trong xe đã không còn nhiều. Sau đó Lương Nhiên cố hết sức bê những thùng giấy ở xe đẩy lên xe, sử dụng cả tay lẫn chân, dịch cái thùng đầu tiên vào bên trong. Anh cau mày nhìn cô, sau khi Lương Nhiên đẩy xong một cái thùng thì lắc lắc cổ tay, duỗi eo thở hổn hển, rồi tiếp tục khom lưng ôm cái thùng thứ hai. Anh phải cố nhịn lắm mới không lao ra giúp đỡ cô, vì có một loại trực giác cực kỳ quái dị ngăn cản anh. 

Ở một thành thị xa lạ, anh gặp Lương Nhiên đã cắt đi mái tóc của mình cùng với chiếc xe Minibus rất đỗi bình thường này, rõ ràng là được thuê dùng vì còn treo biển số của thành phố H, và còn một đống đồ vật mua ở siêu thị, điều này làm điên đảo nhận thức của anh, trực giác của anh cho thấy nhất định Lương Nhiên có chuyện, hoặc là nói có chuyện gì đó đã xảy ra với cô.

Thoáng chốc sau, Lương Nhiên đóng cửa xe lại, đeo một chiếc kính râm siêu lớn vào, chậm rãi chuẩn bị lái xe rời đi. Hắc Tử nhanh chóng đi đến lan can bãi đỗ xe, một tay chống lên rào chắn, nhẹ nhàng nhảy qua lan can cao 1 thước 5 kia, sau đó duỗi tay gọi xe, ngồi vào phía sau, dặn dò tài xế: 

"Đuổi kịp chiếc xe Minibus biển XXXX đang ra khỏi bãi đỗ xe, không cần đi quá gần."

Lương Nhiên đi không nhanh, có thể thấy được dường như cô cũng mới vừa quen tình hình giao thông bên này, điều làm Hắc Tử không ngờ là Lương Nhiên không chạy vào trung tâm thành phố như anh nghĩ mà cô lên cầu vượt, hướng đến khu ngoại ô thành phố H.

Thành phố H chia ra nội thành và khu du lịch, dân cư bản địa cũng không nhiều, nhưng mỗi năm khi mùa đông đến sẽ có rất nhiều du khách từ trong nước lẫn ngoài nước đến đây du lịch. Nguyên nhân là bên cạnh thành phố có một dãy núi chạy dài khoảng hơn 200 cây số kéo từ tây sang đông, độ cao bình quân hơn 1000 -1500 mét so với mực nước biển, dọc theo dãy núi này có mấy chục suối nước nóng, chi chít như sao trên trời, nhiệt độ nước khá cao, đa số nhiệt độ trên 60 độ trở lên, có nơi nhiệt độ cao nhất đạt 82 độ. 

Cho nên dọc theo dãy núi có các khu nghỉ dưỡng, rất nhiều khu nhằm vào lượng khách VIP vì vậy được khai phá, xây dựng để dẫn nước suối trực tiếp vào những căn biệt thự cao cấp, số lượng này không nhiều và tọa lạc ở lưng chừng núi, phong cảnh cực kỳ tú lệ. Khi trời lạnh sẽ hấp dẫn du khách từ các nơi đến tắm suối nước nóng, nhưng thành phố H nằm ở phía nam, mùa hạ và mùa thu nhiệt độ lại rất cao, không có người nào lại chọn thời điểm 35 độ mà đi tắm nước nóng cả.

Vì thế mùa này với thành phố H mà nói là mùa du lịch ế hàng, toàn bộ thành thị hầu như chỉ có một nửa dân só, chờ đến gần mùa đông, toàn bộ thành thị như tỏa sáng với bừng bừng sinh cơ, một lượng lớn du khách chảy về, thương nhân và những người buôn bán cũng chỉ chờ thời điểm đó, địa điểm Lương Nhiên muốn tới đúng là nơi này.

Càng ra ngoại thành, lượng xe càng ít, hiện tại đúng vào mùa du lịch ế hàng của thành phố H, đường cái rộng lớn, ngẫu nhiên chỉ có một hai chiếc xe đi qua lại, Hắc Tử dặn tài xế giảm bớt tốc độ, đi theo xe Lương Nhiên từ rất xa. Mấy chục phút sau, vòng qua một ngã tư, xe chuyển hướng sang đường bên trái, vì du lịch phát triển, giao thông nơi này cũng phát triển rất nhanh chóng, cảng sông, đường sắt, đường cao tốc, sân bay đều có nguyên bộ, hiện đại hóa giao thông cùng hệ thống internet đã hình thành, hơn nữa trừ đường cao tốc, tất cả quốc lộ đều không thiết lập trạm thu phí. Cho nên vô luận du khách đi phương tiện giao thông gì đến thành phố H đều chỉ mất khoảng nửa giờ là tới khu du lịch. 

Đường cái ở đây cực kỳ rộng rãi, đường vào khu du lịch được chia hai hướng với sáu làn xe chạy, đường trải nhựa có cây xanh hai bên đường tạo bóng râm mát, những chiếc đèn đường chỉ cách vài mét, được thống nhất treo các biển quảng cáo tuyên truyền về khu du lịch ở phía dưới, báo cho du khách biết phương hướng cùng khoảng cách đích đến.

Xe Lương Nhiên chạy dọc theo con đường này, chậm rãi đi về một khu biệt thự, khu biệt thự này mới được khai phá có hơn mười tòa biệt thự độc lập thưa thớt tọa lạc ở lưng chừng núi, như ẩn như hiện trong bóng râm. Mỗi tòa biệt thự cách nhau khá xa nhau, bởi vì khu này còn đang trong giai đoạn xây dựng nên rất nhiều biệt thự còn đang sửa chửa, và trong giai đoạn thi công cho nên chưa được bán đi nhiều, hầu như là không có người ở. Bởi vậy khi xe Hắc Tử đi vào không bị ngăn trở, đại khái bảo vệ cho rằng đây là khách đến tham quan, trên đường chỉ ngẫu nhiên có nhân viên mở cửa tự động cho xe ra vào. Mắt thấy xe Lương Nhiên quẹo vào ngã rẽ phía trước rồi biến mất, Hắc Tử báo xe dừng lại, nhanh chóng trả tiền rồi đi bộ về hướng Lương Nhiên rời đi.

Đi qua mấy giao lộ, con đường uốn lượn kéo dài về phía chân núi, trên giao lộ có một bồn cỏ, phía trên có một biển chỉ dẫn bằng gỗ, trên biển ghi mấy chữ thật lớn "Biệt thự số 12", sau bồn cỏ khoảng 10 mét, có một tường vây cao gần 3 mét, cùng một chiếc cửa sắt lớn đang đóng chặt, xe Lương Nhiên đang đỗ ở nơi đó. 

Hắc Tử muốn nhìn vào bên trong biệt thự nhưng bởi vì tường rào quá cao chỉ mơ hồ thấy vách tường cùng phòng ốc, anh nhíu nhíu mày, đi lại gần chỗ đỗ xe, anh thật sự không nhịn được, mặc kệ thế nào anh cũng muốn hỏi cô một chút, không phải cô mới xuất viện hay sao, vì sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, vì sao lại xuất hiện ở nơi cách nhà mấy trăm km thế này, hơn nữa nhìn không giống như khách du lịch, những rổ đồ ăn đầy ắp tại siêu thị, những thùng giấy chỉnh tề xếp trong xe, toàn bộ những thứ này làm cho người khác cảm giác được như cô đang chạy nạn (Trực giác của Hắc Tử thật chuẩn). Chồng của cô đâu? Con trai của cô đâu?

Hắc Tử nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra lý do có thể giải thích hành vi này của Lương Nhiên, lúc anh vừa chau mày âm thầm suy đoán vừa đến bên cạnh chiếc Minibus thì bỗng nhiên lông tơ sau cổ anh dựng đứng, anh bước nhanh về phía trước, quay người, tay trái giơ lên chắn, tay phải chuẩn xác giữ chặt kẻ tập kích anh, ấn vào cửa xe! Chóp mũi ngửi được một cỗ hương thơm, anh lập tức biết đối phương là ai, tay phải phản xạ có điều kiện buông ra. Sau đó một thân thể vừa thơm vừa mềm nhào vào lòng ngực anh, đẩy anh dựa vào thân xe.

Hắc Tử chỉ cảm thấy trước mặt là một mảnh pháo hoa xán lạn, chóp mũi nóng lên, tựa hồ có một thứ chất lỏng khả nghi muốn phun trào ra, sau đó anh cảm giác được một đồ vật lạnh băng, sắc bén dán vào chỗ động mạch cổ bên tai vang lên thanh âm lạnh lùng của Lương Nhiên.

"Anh là ai? Vì sao lại theo dõi tôi?!"

-----------------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét