Hai anh em đồng thời nhìn Lôi Kiên Bỉnh đang khoe khoang, rốt cuộc cậu cũng ý thức được mình thất thố cho nên giả bộ ho khan một tiếng che dấu, nhưng trong mắt không dấu được sự khoe khoang.
Bữa tối thần kì kết thúc bình thường như vậy.
Tất Hải Phụ mượn một chiếc xe của em trai, khi lái xe trên đường không nhịn được nghĩ mình có phải quá mềm lòng hay không, hắn hẳn phải dùng phẩm vị cao cao tại thượng công kích Lôi Kiên Bỉnh một chút khiến cậu bị hạ gục trong nháy mắt, khiến cậu trở thành một chiếc "Bánh Rán" chân chính, từ đó làm cậu trở thành thần tử dưới đũng quần của em trai mình mới đúng.
Nhưng khi về đến nhà em trai, Tất Hải Phụ mới nhớ em mình không đi theo hắn trở về, mà đưa Lôi Kiên Bỉnh về, như vậy chỉ sợ lại đem chính mình thành "Giao hàng tận nhà" tối lại không trở về nhà rồi.
Tính toán thật tốt nha, hắn vẫn muốn chèn ép Lôi Kiên Bỉnh thành một chiếc "Bánh Rán", ném trên mặt đất dẫm mấy cái.
Lôi Kiên Bỉnh đang ngồi ở ghế phụ không cảm thụ được oán niệm của Tất Hải Phụ, ngược lại cười tủm tỉm nói:
"Anh hai thật tốt."
Tất Hải Hiên nhìn không được vẻ mặt khoe khoang của Lôi Kiên Bỉnh hai mắt đều cong cong như vầng trăng khuyết, cho nên anh đả kích nói:
"Anh ấy là xem mặt mũi của tôi mới không làm gì cậu cả."
Ở trong lòng anh, người nằm phía dưới là người này, đương nhiên không chịu nổi anh bị Lôi Kiên Bỉnh đè, nếu anh là người phía trên, anh ấy căn bản không quản anh "chơi" ai.
Nhưng thật ra căn bản đều là "chơi" cả ...
Vừa lái xe Tất Hải Hiên vừa liếc về hướng Lôi Kiên Bỉnh, cách ăn mặc có thể nhìn đến hình dạng cơ ngực no đủ, khóe miệng gợi lên độ cong không rõ ý vị.
Thật ra với người đồng tính, giới tính không có quan hệ gì, chỉ có muốn chơi hay không thôi.
Vào ban đêm, cơ ngực, cơ bụng, côn thịt, trứng trứng của Lôi Kiên Bỉnh đều bị thủ trưởng 'chơi' một lần.
Hai chú mèo vừa đùa cái đuôi của Kim mao vừa không tự chủ được nghĩ thầm:
"Sen thật hoa tâm, chúng còn tưởng rằng Sen tìm phối ngẫu, cùng nhau dọn phân cho chúng, hóa ra là lại tìm một vị chủ tử, giường không cho chúng nó lên, cửa cũng không cho chúng nó vào, chính mình tận tâm hầu hạ vị tân chủ tử ở trên giường, thật quá đáng."
*****
Quan hệ của Tất Hải Hiên cùng Lôi Kiên Bỉnh phát sinh biến hóa, người khác có lẽ không nhìn ra được, nhưng người biết tình hình thực tế như Tất Hải Phụ với Nhậm ca thì nhìn đến rõ ràng, mặt ngoài Lôi Kiên Bỉnh nghe lời chủ quản, nhưng ngầm trong đó thì tìm tất cả biện pháp để đi vào văn phòng của Tất Hải Hiên, ngắn thì vài phút, lâu thì nửa giờ.
Nhậm Ca ở bộ phận tiêu thụ mỗi ngày bị Tất Hải Phụ kéo đến la cà ở bộ phận kế hoạch, Tất Hải Phụ như phòng cướp, tan tầm phải về nhà với em trai, sáng ra cũng phải đi với em trai tới công ty.
Nhậm Ca không tin có thể phòng được loại chuyện này, chẳng sợ Tất Hải Phụ quyền lớn, quản thiên quản địa, cũng không có khả năng thời thời khắc khắc có thể quản được Tất Hải Hiên, Lôi Kiên Bỉnh cuối cùng vẫn có thể tìm được cơ hội tình chàng ý thiếp cùng Tất Hải Hiên mà thôi.
Hơn nữa, Tất Hải Phụ không thể rời tổng công ty quá lâu, nhiều nhất một tuần nữa phải trở về tổng công ty.
Nhậm Ca đặc biệt đồng tình với Tất Hải Phụ, em trai không thể yêu đương hắn làm anh trai phải nhọc lòng, giờ em trai đã yêu đương rồi nhưng kẻ làm anh vẫn phải nhọc lòng. Mỗi ngày nhìn Lôi Kiên Bỉnh câu dẫn em trai của mình, hắn chỉ có thể buồn bực trong lòng, không thể biểu hiện ra ngoài mà còn phải giả dạng mặt than.
Tất Hải Hiên nghẹn mười mấy năm không có yêu đương ai, giờ có một soái ca như này, đó chính là núi lửa bùng nổ, trực tiếp mở chân, nới rộng thân mình làm tình, có bao nhiêu tinh dịch bắn bấy nhiêu.
Trong lòng Nhậm Ca thở dài hai tiếng, thôi đừng nên nói với Tất Hải Phụ rằng hiện tại em trai của hắn đã hóa thân thành động vật dùng nửa thân dưới rồi, mặc người kia luân hãm một chốc một lát chưa thể tỉnh lại đi.
Tất Hải Hiên hiện giờ giống như Nhậm Ca nghĩ, anh nghẹn mười mấy năm, giờ gặp Lôi Kiên Bỉnh, tự chủ nhiều năm qua tán loạn hết cả. Đặc biệt là sau khi Lôi Kiên Bỉnh chuyển thành bạn trai chính thức, có tình cảm lại còn vận động pít-tông làm anh nhấm nháp được chân chính nước sữa hòa vào nhau là như thế nào.
Chẳng sợ Lôi Kiên Bỉnh chỉ có thể vào văn phòng vài phút, anh cũng muốn cởi quần, để cho Lôi Kiên Bỉnh liếm liếm dương vật và tiểu huyệt của anh, nếu Lôi Kiên Bỉnh có thể ở lại mười phút trở lên, anh sẽ để Lôi Kiên Bỉnh yêu thương đâm sâu vào, không cần mang bao mà bắn bên trong.
Số bao Lôi Kiên Bỉnh mua về chưa dùng cái nào, đến bây giờ cậu vẫn chưa biết cái bao có vị dâu tây có thể biến tiểu huyệt của thủ trưởng thành vị dâu tây hay không hay bao vị bạc hà có mang lại cảm giác lạnh lẽo kích thích hay không. Đống bao kia vứt ở ngăn kéo tủ đầu giường đến bây giờ còn không thấy ánh mặt trời.
Tuy Tất Hải Phụ rất lo lắng Lôi Kiên Bỉnh sẽ là một đầu ác lang làm thương tổn em trai mình nhưng hắn và em trai đã có cuộc sống riêng, cho nên chỉ có thể thở dài một tiếng, thu dọn hành lý về nhà.
Nhưng mà, theo một nghĩa nào đó Lôi Kiên Bỉnh xác thật là một con "sói đói", một con sói ăn thịt nhưng không qua được hòa thượng ăn chay niệm phật.
Tết âm lịch tới gần, hương vị năm mới dần dần tràn ra.
Hai vị miêu chủ tử thấy nơi nào trong nhà ấm áp sẽ làm ổ ở nơi đó, Lôi Kiên Bỉnh mua hai cái gối điện, một cái để ở trên sô pha, hai vị miêu chủ tử không cuộn mình thì cũng nằm bò ở thảm điện, một cái để ở dưới chân sô pha, trên đó còn lót thêm đệm, cẩu chủ tử nhàn nhã nằm trên đó.
Mùa đông đến chẳng những người thích ngủ đông mà các chủ tử cũng thích ngủ, hơn nữa vì là mùa đông cho nên lông mỗi vị chủ tử đều rậm rạp, thoạt nhìn như tròn thêm một vòng.
Bởi vì đi làm đều lái xe, trong xe có điều hòa, từ trước đến nay Tất Hải Hiên đều ăn mặc khá mỏng manh, đồ dày nhất cũng là chiếc áo khoác đặt ở ghế dựa. Lôi Kiên Bỉnh vừa mở cửa ghế phụ ra một cỗ gió lạnh thấu xương tiến vào trong xe, xua tan độ ấm bên trong. Lôi Kiên Bỉnh vội vàng cầm áo khoác khoác trên người anh.
"Về sau anh mặc nhiều một chút."
Lôi Kiên Bỉnh không nhịn được lải nhải, lại đem khăn quàng cổ quàng lên người anh.
Tất Hải Hiên cũng không cảm thấy lạnh. Thành thị này bốn mùa rõ ràng, mỗi mùa đều có phong cảnh riêng, mùa xuân đến thì tơ liễu bay ngập trời, làm người phiền não, mùa hạ đến thì mặt trời như nướng chín mặt đường, nóng tới nỗi có thể chiên trứng. Khắp nơi đều là tiếng ve kêu. Mùa thu thì lá vàng rụng đầy đất, ngẩng đầu là có thể nhìn đến lá khô bay xuống. Mùa đông tới thì giống như bây giờ âm u lạnh giá, gió quất vào mặt có chút đau, nếu không cẩn thận hai bên má có thể đông lạnh đến đỏ bừng.
Lôi Kiên Bỉnh cũng chỉ lải nhải một chút mà thôi sau khi hai người xác định tình cảm xong. Về cơ bản hai người bắt đầu ở chung, hơn nữa thời gian ở chung càng dài, Lôi Kiên Bỉnh càng hiểu biết được người mình yêu, nói dễ nghe là "thời trang hơn thời tiết", thật ra chính là thích đẹp, hơn nữa người cũng đẹp trai lại có khí chất. Hơn hết là người luôn ở địa vị cao, khí thể cả người không giống nhau, có đôi khi chỉ dựa vào khung cửa ôm ngực nhìn Lôi Kiên Bỉnh nấu cơm, Lôi Kiên Bỉnh cũng bị anh mê hoặc đến rối tinh rối mù, một giây đã cương, trực tiếp dùng phía dưới uy no anh.
Nhưng trong nhà nếu chai dầu bị mèo đẩy đổ, Tất Hải Hiên sẽ nói với Lôi Kiên Bỉnh:
"Chai dầu đổ rồi, cậu dọn dẹp một chút đi."
Nói lời đó xong quay đầu đi rồi, trở về thư phòng làm gì thì làm, chưa bao giờ sẽ dọn dẹp.
Ngay cả quần lót anh cũng chưa bao giờ giặt, toàn bộ đều là Lôi Kiên Bỉnh làm, hay vỏ chăn, ga trải giường sau khi bị bẩn cũng chỉ có Lôi Kiên Bỉnh ôm lấy đi giặt.
Trong nhà nếu thiếu đồ gì yêu cầu mua thêm một chút, hoặc anh cảm thấy không thích, muốn đổi đồ mới, như vậy anh sẽ mua thêm, đổi hết toàn bộ vật phẩm xa hoa mà anh quen dùng, nếu mua không được anh sẽ gọi điện cho anh trai đặt mua rồi gửi về.
Hơn nữa đồ ăn cho ba vị chủ tử cũng thăng cấp từ sản phẩm trong nước thành nhãn hiệu quốc tế, dù đắt hay rẻ Tất Hải Hiên cũng không thèm chớp mắt, chỉ lo mua mua mua. Trời sinh chú mèo Quất miêu rất dễ dàng béo, Liu hoa miêu cũng có xu thế béo lên, Kim mao cũng theo xu thế của Quất miêu mà tiến tới.
Nếu không phải Lôi Kiên Bỉnh đo cân nặng của ba vị chủ tử thường xuyên thì cậu sẽ không phát hiện ra được hai vị miêu chủ tử béo lên ít nhất hai cân, cẩu chủ tử cũng béo thêm ba cân. Vì vậy ngay lập tức khống chế ẩm thực của chúng nó, sau đó cấm người yêu cung cấp đồ ăn vô hạn độ, không cho người yêu tùy ý cho ba vị chủ tử ăn bằng không chờ ba vị chủ tử béo thành quả bóng, muốn giảm béo thì rất khó khăn.
Ở trong lòng Tất Hải Hiên, miêu miêu cẩu cẩu gì vẫn phải tròn vo thịt đô đô mới đáng yêu, anh còn ngầm trộm cho ba vị chủ tử ăn. Vì vậy mà Lôi Kiên Bỉnh sầu muốn chết, chỉ có thể mua thêm vòng lăn chuyên dụng cho miêu chủ tử buộc hai vị giảm béo, cẩu chủ tử thì cho đi dạo nhiều hơn, chơi nhặt bóng cùng nó. Đồng thời giảm bớt lượng cơm, hơn nữa đồ ăn cho chó mèo cũng thường xuyên kiểm lượng rõ ràng, chỉ thiếu một chút là biết Tất Hải Hiên trộm cho ăn, vì phòng ngừa ba vị chủ tử có thói quen ẩm thực không tốt, cậu còn khóa nơi để đồ ăn lại.
Tuy rằng cho ba vị chủ tử ăn, nhưng Tất Hải Hiên chưa bao giờ vì chúng nó dọn phân, mỗi ngày đều là Lôi Kiên Bỉnh phụ trách dọn dẹp như cũ, nhiều nhất anh chỉ dắt chó đi dạo cùng Lôi Kiên Bỉnh, hay vứt quả bóng cho hai chú mèo đi tìm mà thôi.
Việc anh thích nhất là lúc rảnh rỗi đi tập thể hình, nhưng nhà Lôi Kiên Bỉnh quá nhỏ, không có nơi đặt thiết bị, anh chỉ có thể ra phòng tập.
Mà ngoài phòng tập thì có nhiều nhất cái gì? Dĩ nhiên là đàn ông rồi, cơ ngực, mông, chân dài, còn có cố ý mặc quần áo bó, còn nơi ở dưới khố....
Lôi Kiên Bỉnh có thể làm gì nữa? Người yêu thích đẹp nha, nhất định muốn bảo trì lại vóc người, cậu chỉ có thể vứt bỏ tạ tay trong nhà, cùng người yêu đi phòng tập thể hình, run cơ ngực, run mông, run chân dài to, run thứ dưới khố, run đến đôi mắt người yêu chỉ nhìn mình chằm chằm.
Ba vị chủ tử càng thêm xác định địa vị của Tất Hải Hiên, cũng là chủ tử giống chúng nó, chẳng qua vị chủ tử này còn cần phải hầu hạ nơi dưới hai chân.
Sen vừa đau lòng cũng vừa vui sướng, sung sướng, chỉ muốn thăng hoa trên người vị chủ tử kia.
-----------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét