52. Cắm trại.
Tề Sâm biết rõ Chung Minh Lễ sẽ gửi nội dung đoạn video kia cho Thôi Việt Trạch, chỉ cần nghĩ tới biểu hiện dâm loạn của mình trong video kia thôi thì ngực anh lại nhảy lên kịch liệt, sắc mặt chuyển hồng.
Anh cơ hồ trốn tránh không muốn phải đối mặt với cậu, anh ngóng trông ngày thứ tư này sẽ đến trễ thêm một chút, nhưng thời gian lại trôi đi một cách vô tình, chỉ trong chớp mắt đã đến thứ tư rồi.
Sau khi tan tầm Tề Sâm đến siêu thị mua chút đồ ăn, rồi thong thả nện bước trên đường về nhà, anh hận không thể chậm rãi dịch từng bước từng bước thật nhỏ. Trong đầu không dám tưởng tượng người kia sẽ tức giận thế nào, nhất định là muốn xé nát anh ra, rồi ăn luôn anh mất.
Nhưng cuối cùng bước chân cũng phải dừng trước cửa, anh móc chìa khóa mở cửa, vừa muốn đẩy cửa vào thì cánh cửa lại được mở ra từ bên trong, Thôi Việt Trạch đang đứng ngay ở huyền quan.
Cậu vốn cao lớn, từ khi cắt đi mái tóc dài che tầm mắt, thì mặt mày tạo cho người ta cảm giác áp bách nặng nề hơn, nhưng mà bình thường luôn giả bộ thuần lương cho nên cảm giác nặng nề ấy hoàn toàn không hề hiển lộ.
Thật ra, hiện tại biểu tình của cậu cũng không hề tỏ ra khó coi, nhưng mà Tề Sâm lại có chút sợ hãi theo bản năng, ngay cả tầm mắt cũng không dám nhìn thẳng, anh mất tự nhiên chào hỏi:
"Về sớm như vậy à?"
"Vâng."
Thôi Việt Trạch tránh đường, còn ngồi xổm xuống đích thân cầm dép lê muốn thay cho anh, vừa vươn tay ra thì Tề Sâm hoảng sợ, vội vàng rụt chân, nói:
"Để tự tôi."
Anh không biết cậu đang nghĩ gì, chẳng lẽ định nhân lúc anh không chú ý hay lơi lỏng thì hạ thủ hay sao?
"Để em."
Người kia cố chấp nhất quyết phải đổi giày cho anh, Tề Sâm không còn biện pháp nào chỉ có thể mặc cậu giúp mình cởi giày thay dép.
Đi vào nhà rồi mà trong lòng anh vẫn còn lo sợ bất an, sau khi mang đồ ăn vào phòng bếp, Thôi Việt Trạch lại đi theo vào nói:
"Em nấu cơm cho, anh muốn ăn gì?"
Tề Sâm ngẩn người, ngây ngốc nhìn sườn mắt của cậu, anh không hiểu được vì sao cậu lại bình tĩnh như vậy:
"Gì ... gì cũng được."
Anh đi ra phòng bếp, để cặp công văn vào thư phòng, trong lòng có chút hoảng hốt còn mang theo chút nghi hoặc, không hiểu cuối cùng cậu muốn làm gì.
Nhưng dù sao thế này cũng tốt, so với bộ dạng không cao hứng của cậu thì thái độ ôn hòa này dễ chịu hơn nhiều.
Sau khi tắm rửa xong, vừa ra ngoài đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức mũi, hương vị ấy khiến tinh thần anh lơi lỏng, còn vào bếp giúp cậu múc đồ ăn và bừng ra cùng nhau dùng cơm.
Trừ khi ở cùng Bảo Bảo, Thôi Việt Trạch vốn rất trầm mặc, cậu hiếm khi mở lời nói chuyện trước, ngay cả khi ở bên anh cũng vậy. Bàn cơm quá yên tĩnh khiến Tề Sâm càng thêm bứt rứt, anh không nhịn được hỏi:
"Ở trong trường thế nào?"
Thôi Việt Trạch ngẩng lên nhìn anh một cái, rồi vươn đôi đũa gắp một miếng sườn vào trong bát của anh:
"Cũng không tệ lắm."
Trước kia mỗi lần cậu gắp đồ cho anh, anh đều không đụng đến, anh cũng biết cậu đã nhận ra những vẫn thường thường gắp đồ ăn vào trong bát của anh. Nhưng không biết từ khi nào, anh tựa hồ như không còn bài xích cậu nữa, hiện tại nhìn miếng sườn trong bát kia, anh chỉ hơi do dự một chút nhưng vẫn kẹp lấy đưa lên miệng cắn.
Sườn rất ngon, Tề Sâm có thể cảm giác được ánh mắt của cậu đang nhìn mình, da mặt anh nóng lên, cố gắng khắc chế chính mình không được ngẩng đầu, chờ khi nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống mới mở lời hỏi:
"Ở chung với bạn học có hòa thuận không?"
"Cũng không tệ lắm."
Cậu trả lời như vậy khiến anh không thể mở lời nói tiếp, khi anh đanh định ngậm miệng không nói nữa thì cậu lại chủ động nói:
"Thứ 7 này, phòng thí nghiệm của bọn em có hoạt động cắm trại dã ngoại, có thể mang theo người nhà."
Tề Sâm ngẩn người, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đối diện. Thôi Việt Trạch lại gắp đồ ăn vào bát rồi và cơm. Cậu chỉ nói một câu như vậy, không nói ra lời mời trực tiếp nhưng có thể hoàn toàn thấy rõ ý mời trong đó.
Anh thực sự nghiêm túc suy nghĩ về kế hoạch ngày thứ 7 của mình, Thôi Việt Trạch lại nói:
"Chiều thứ 7 xuất phát, tới chiều chủ nhật mới về, cắm trại ở trên núi một đêm."
"Chủ nhật?"
Tề Sâm nhớ đến lời hẹn, thời gian cuối tuần của mình dành cho Chung Minh Lễ thì da mặt lại nóng lên. Anh đang nghĩ ngợi nên nói như thế nào thì Thôi Việt Trạch lên tiếng:
"Những người khác đều ghi danh, báo mang theo người đi cùng, chỉ có mình em là không có. Em không xác định anh có đồng ý đi cùng em hay không."
Trong giọng nói không hề có một chút đáng thương nào, nhưng lời nói ra thì ngược lại:
"Sâm Sâm, em rất hy vọng anh có thể đi với em, nghe nói khung cảnh mặt trời lặn và mặt trời mọc đều vô cùng đẹp, em muốn chụp mấy tấm ảnh gửi cho Bảo Bảo xem, nhất định đứa nhỏ sẽ rất cao hứng."
Lời đã nói như vậy rồi thì Tề Sâm sao có thể cự tuyệt được, anh chỉ có thể đồng ý với cậu. Việc xin nghỉ dạy ở trung tâm thì rất đơn giản, vì chỉ có nửa ngày mà thôi, còn có thể xin giáo viên khác hỗ trợ đổi tiết dạy, nhưng phiền toái là ở phía Chung Minh Lễ.
Anh cũng không dám tìm cớ để lừa gạt hắn, chỉ có thể nói thật, Chung Minh Lễ ở đầu dây bên kia cười cười, không biết đang có ý gì.
"Em đồng ý rồi thì còn hỏi ý kiến anh làm gì?"
"Em..." Anh muốn giải thích nhưng khi hé miệng ra thì chỉ có thể áy náy nói:
"Xin lỗi anh, hẳn là sẽ về sớm thôi."
"Thôi Việt Trạch sẽ để cho em về sớm sao?"
Giọng điệu của Chung Minh Lễ rất bình tĩnh, hắn nói thêm:
"Thôi, em đi đi, lần này làm rất tốt, không tìm lý do lừa gạt anh, nhưng mà lần sau gặp phải bồi thường anh đó nhé."
Tề Sâm có chút lo lắng hai từ "bồi thường" kia, nhưng mà vào thời điểm này, cho dù bắt anh làm gì thì anh cũng chỉ có thể đồng ý.
Trước kia, anh chỉ đi cắm trại một lần cùng Chung Minh Lễ và bạn trong khoa khi còn đi học. Lúc ấy hai người vừa mới yêu đương không lâu, hơn nữa lều trại lại hữu hạn, mấy người cùng chen vào ngủ, cho nên không tìm được thời cơ làm việc gì đó thân mật, âu cũng có vài phần tiếc nuối.
Do vậy anh không biết nên chuẩn bị những gì, chỉ mua một chút đồ ăn vặt và mang theo hai bộ quần áo.
Ngày ấy, anh có tiết dạy vào buổi sáng, giữa trưa mới về nhà, vội vàng ăn vài thứ rồi xuất phát, bước lên xe điện ngầm đi tới nơi tập hợp.
Địa điểm kia là tại cổng trường học của Thôi Việt Trạch, Tề Sâm chưa từng tới đây, thoáng nhìn vào bên trong cũng có thể thấy được trường thật rộng lớn. Vì là thứ bảy cho nên cũng không có quá nhiều người qua lại, Thôi Việt Trạch đang đứng ở cổng trường chờ anh, tuy cậu chỉ mặc một bộ quần áo hưu nhàn nhưng nhìn cũng rất là soái khí.
Bọn họ thuê một chiếc xe bus, tổng cộng hơn 20 người, hầu hết là học sinh, cho nên Tề Sâm xen lẫn trong đó có chút đột ngột, khiến người chú ý.
Anh mỉm cười chào hỏi mọi người, khi giới thiệu, anh nói mình là anh họ của Thôi Việt Trạch. Dù nói vậy nhưng cậu cũng không tỏ thái độ gì, chỉ lôi kéo anh tìm vị trí ngồi xuống.
Bởi vì xuất phát vào giữa trưa, lúc đầu khởi hành vô cùng náo nhiệt, nhưng dần dần đều an tĩnh lại, chiếc xe lay động khiến mọi người mơ màng buồn ngủ.
Tề Sâm có thói quen ngủ trưa, chỉ ngồi một chút thôi mà mí mắt đã nặng trĩu, Thôi Việt Trạch nhìn anh, nhỏ giọng hỏi:
"Anh muốn dựa vào vai không? Hay gối đầu trên đùi cho thoải mái?"
Dường như cậu đã chuẩn bị xong, còn sắp xếp lại hành lý cho chỗ ngồi rộng hơn. Tề Sâm không thể chống cự nổi cơn buồn ngủ kéo đến, đành gối lên đùi cậu nằm ngủ.
Thôi Việt Trạch kéo bức màn che cửa sổ lại, ngăn ánh nắng mặt trời chiếu vào, rồi nhẹ nhàng sửa lại vài sợi tóc rủ trên trán anh, cuối cùng nắm chặt lấy bàn tay anh, 10 ngón tay đan vào nhau cứ như vậy giữ chặt lấy, nhìn anh chằm chằm suốt cả đường đi.
Tề Sâm ngủ rất sâu, gần 1 tiếng rưỡi sau mới tỉnh lại, bởi vì giữ một tư thế không đổi cho nên nửa người bị đè đã tê rần. Mà Thôi Việt Trạch cũng không tốt hơn, chân cậu cũng tê rần, sau khi xuống xe đi lại một lúc mới khôi phục bình thường.
Tới điểm đến, đoàn người chia nhau mang vác hành lý, nhóm người họ mang theo mười mấy cái lều trại. Vốn dĩ Tề Sâm định vác theo một cái lều hoặc là xách đồ gì đó nhưng Thôi Việt Trạch lại nhanh tay nâng chiếc ba lô của anh lên, trên lưng còn cõng theo một cái lều trại. Tề Sâm vội vàng nói:
"Để tôi."
"Không sao, chút nữa sẽ rất mệt, đường núi rất dốc."
Cậu tránh đi cánh tay đang muốn lấy lại ba lô của anh, chỉ lấy ra hai bình nước nhét vào bàn tay ấy nói:
"Anh cầm cái này đi."
Những người khác trên vai đều cõng theo đồ đạc, chỉ có anh là không, điều này khiến anh có chút ngượng ngùng. Nhưng mà tới khi leo đến nửa ngọn núi thì anh cũng biết vì sao cậu lại làm như vậy. Bởi vì việc mất thể lực như này đúng là không dành cho anh.
Anh ít khi rèn luyện, tốt chất thân thể không theo kịp, ngoại trừ mấy cô gái ra thì thể lực của anh là kém nhất. Thôi Việc Trạch mang nhiều đồ như vậy, khi leo núi lại vẫn nhẹ nhàng, trên mặt cũng không hề có chút mồ hôi nào. Cậu phối hợp với bước chân của anh, nhìn thấy anh như vậy thì nhịn không được vươn tay nắm lấy cổ tay anh.
"Để em kéo anh."
"Đừng." Anh hoảng sợ, nhìn chung quanh. Anh sợ mọi người nhìn thấy hành động thân mật của hai người, vì dù sao việc hai người đàn ông nắm tay nhau không khỏi có chút kỳ quái.
Nhưng cậu lại hồn nhiên không thèm để ý, vẫn kiên định nắm lấy tay anh.
Cuối cùng anh phải dựa vào sức lực của cậu mới bò lên được, trên đường thỉnh thoảng còn phải nghỉ ngơi trong chốc lát. Chờ tới khi bò lên được đỉnh núi, anh thở dài nhẹ nhõm, hai chân muốn nhũn ra, ngồi bệt xuống mặt cỏ. Thôi Việt Trạch thì nửa quỳ bên người anh, xoa bóp hai chân giúp anh, còn vặn nắp chai bón cho anh mấy ngụm nước, hỏi:
"Không sao chứ?"
"Không sao, thiếu rèn luyện chút thôi."
Anh cảm thấy hổ thẹn, tại sao anh cũng là đàn ông mà sao thể lực lại kém như vậy.
Nhóm người họ đã sớm tìm nơi hạ trại, vì phong cảnh nơi này rất đẹp, là địa điểm dã ngoại khá nổi tiếng cho nên du khách rất nhiều, bên cạnh họ có rất nhiều lều trại đã được dựng tốt. Tề Sâm không biết làm cái này, cho nên đành dựa vào Thôi Việt Trạch ra tay còn anh ở bên cạnh trợ thủ.
Cậu làm rất thuận tay dường như đã quen thuộc với mấy công việc này. Với khuôn mặt nghiêm túc, thoạt nhìn vừa anh tuấn lại đáng tin cậy có thể dựa dẫm.
Tới khi chuẩn bị xong hết, Tề Sâm cởi giầy chui vào bên trong bắt đầu trải túi ngủ. Vừa làm anh vừa nghĩ tới việc tối nay hai người họ sẽ ở trong này một đêm, tim anh đập liên hồi.
Chắc là .. chắc là sẽ không làm việc gì quá đâu nhỉ?
Người chung quanh quá nhiều, không chỉ mấy người nhóm họ mà còn có những du khách khác, cho nên khoảng cách giữa các lều rất sát nhau. Nếu như có làm chuyện gì thì rất có khả năng sẽ bị nghe thấy. Thôi Việt Trạch sẽ không lớn gan như vậy, bởi vì bên cạnh có bạn học, nếu như bị phát hiện, quả thực giống như đang come out trước công chúng vậy.
Nhưng người như Thôi Việt Trạch sẽ sợ lời đồn đãi vớ vẩn ư? Tề Sâm biết cậu không sợ, cho nên trong lòng càng thêm hoảng loạn, sắc mặt cũng đỏ hồng.
Đầu thì suy nghĩ tay thì dọn dẹp lại bên trong lều xem có bỏ sót gì không, anh đang làm thì Thôi Việt Trạch chui vào, sau đó tiếng khóa kéo truyền đến, Tề Sâm hoảng sợ.
Sau khi kéo khóa lều vào, ngăn trở hết tầm mắt của những người bên ngoài, anh bị cậu vây trong không gian nhỏ hẹp này, tiếng tim anh đập gia tốc, không dám nhìn vào hai mắt cậu.
Cậu nhích lại gần, nhẹ nhàng đụng vào mặt anh, anh tựa như bị điện giật, cả người run lên, hoảng loạn nói:
"Không."
"Em vào thử xem không gian bên trong thế nào."
Tuy bộ dạng của cậu cực kỳ nghiêm túc nhưng sau khi nói xong cậu lại nắm lấy cằm anh, cúi xuống hôn lên bờ môi của anh.
---------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét