An Nhiên há miệng thở dốc, cả người đều thấy vô cùng đau đớn khi nghe Vân Đào nói vậy, trên mặt cô giật giật, có chút không nhịn được, hắn nói cô trộm đồ vật à ...
Kia cũng không phải cô muốn nha, nếu cô có thể đánh thắng được người tên Vân Đào này, thì dĩ nhiên có thể quang minh chính đại cầm vật tư rồi, cô quả quyết sẽ không đi trộm nha.
Nhưng nhìn tính cách của Vân Đào có chút cường thế gia trưởng không muốn người khác phản bác mình, hắn giống như người đứng đầu trong một đại gia tộc cổ đại vậy, những gì hắn nói thì luôn đúng, luôn phải chấp hành, điều đó khiến An Nhiên và Lưu Viện không thoải mái nhưng lại không dám đưa ra ý kiến phản đối.
Các cô có thể làm gì bây giờ? Xã hội hiện tại đã hỗn loạn như vậy rồi, thân là hai người phụ nữ, có thể làm gì bây giờ??
Trong lòng An Nhiên trầm xuống, bởi vì cô rõ ràng, hoàn cảnh hiện tại của cô là địch cường ta nhược, đừng nói lại đánh không lại Vân Đào, giờ Vân Đào muốn cô chết, vậy thì chỉ cần một cái búng tay trong tích tắc mà thôi, kết quả được như bây giờ, đã là tốt nhất rồi.
Cho nên, thôi ... cô vẫn nên nghe theo lời hắn đi.
May mắn là, tuy rằng Hằng Hằng bị Vân Đào mạnh mẽ thu dưỡng nhưng hắn không cướp đứa nhỏ bên người Lưu Viện đi, mà chỉ ôm ôm đứa nhỏ trong chốc lát, sau đó trả Hằng Hằng về, rồi lại đứng dậy nhìn chằm chằm Oa Oa trong lòng ngực An Nhiên.
An Nhiên lui về sau một bước, Vân Đào liếc nhìn cô một cái, cũng không đi lên đoạt lấy, mà chỉ rũ mắt nhìn Oa Oa hồi lâu, đột nhiên hắn khẽ cười dùng thái độ hòa hoãn nói với hai cô:
"Hai người các cô cũng có thể lái xe trở về, tôi không ép buộc hai người phải đi ra ngoài giết tang thi hay tìm vật tư, phụ nữ chỉ cần trông nom trẻ nhỏ là được rồi."
Lời nói này so với những lời cứng rắn cường thế vừa rồi thì dễ nghe hơn nhiều, dường như được đối xử như vậy đối với phần lớn phụ nữ thì không thể nghi ngờ đó là tin vui.
Lưu Viện mỉm cười một chút, cũng không so đo việc lúc trước bị Vân Đào đè xuống, thiếu chút nữa bóp chết mình, cô ấy vui mừng gật gật đầu đáp ứng. Sau đó ngồi xổm xuống bên người Hằng Hằng, chỉ vào Vân Đào, nói với Hằng Hằng:
"Ngoan, gọi... gọi ba ba."
Hằng Hằng mím chặt môi không mở miệng, bé chỉ ngẩng đầu oán hận nhìn thoáng người kia, rồi nhanh chóng cúi đầu, đứa bé nhỏ nhỏ, trong hốc mắt đều là nước mắt, không ai biết trong đầu bé đang suy nghĩ gì, dù cho là trong thời khắc sống còn thì vẫn phải xem tuổi tác, Hằng Hằng hiểu chuyện nhưng chưa đủ để hiểu tại sao phải gọi một người xa lạ là ba ba.
Bé có ba ba mà, không phải tên xấu xa này.
Lưu Viện nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, khó chịu của Hằng Hằng, thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy chua xót, cô giơ tay sờ sờ đầu bé, trong thâm tâm cũng không muốn ép đứa nhỏ gọi Vân Đào là "ba ba". Cô hiểu, tình cảm của Hằng Hằng với cha đẻ là rất sâu, từ sâu trong nội tâm bé không muốn gọi người khác là "ba ba", nhưng nếu Hằng Hằng không biểu hiện ngoan ngoãn một chút, thì ngày tháng sau này của hai mẹ con cô sẽ vất vả gấp trăm lần so với hiện tại.
Phụ nữ ở mạt thế, dù cho có bản lĩnh cũng khó có thể sống sót bằng chính sức của mình, đối với điểm này, Lưu Viện lĩnh ngộ thấu triệt hơn so với An Nhiên.
Hiện tại có một cơ hội để cô ấy không phải chịu sự chà đạp của một đám đàn ông, Hằng Hằng không cần chịu đói, chịu bắt nạt, đương nhiên là cô phải nắm lấy.
Cô ngoan tâm định mắng Hằng Hằng vài câu, làm cho bé hiểu chuyện một chút, thì Vân Đào mở miệng đúng lúc:
"Cứ như vậy đi, cho đứa nhỏ chút thời gian."
Không khí trầm trọng bao trùm cũng không vì Vân Đào khoan dung mà nhẹ nhàng đi chút nào, trên mặt mỗi người không hề có một chút vui mừng mà chỉ có sự nặng nề bủa vây, trong đó đương nhiên cũng gồm cả chính Vân Đào đã ép buộc thu dưỡng Hằng Hằng.
---------------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét