Trần Kiều hừ một tiếng với An Nhiên rồi nằm lại giường, nghiêng người đưa lưng về phía đối phương, cô ta kéo chăn lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, tức giận không nói.
Lập tức phòng bệnh trở nên an tĩnh trong thoáng chốc, thanh âm tang thi va chạm vào cửa đã nhẹ đi rất nhiều, sau đó dần dần tiêu tan. Mà không đợi An Nhiên và Hồ Trinh thở phào nhẹ nhõm thì lại truyền ra tiếng Trần Kiều khóc hu hu, lần này cô nàng cũng thông minh, không dám khóc lớn chỉ dám phát ra thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng cũng khiến hai người họ không thể bỏ qua được.
Trong lòng An Nhiên phiền muốn chết, nghiêng người lại, dứt khoát không giữ yên lặng nữa, cô nằm trên giường nhìn Hồ Trinh nói:
"Tình hình đã như thế này, tôi suy nghĩ một chút, hiện tại lối thoát duy nhất của chúng ta là bò xuống theo cửa sổ, chỉ cần ra ngoài, tìm được cứu viện, là có thể mang người đến cứu con chúng ta, thời gian là quan trọng nhất, hiện tại con chúng ta đã rời đi hơn 15 tiếng đồng hồ, nếu mấy đứa ... còn sống, ít nhất đã 5 tiếng không được ăn gì, nếu còn chậm trễ nữa thì không tốt."
Mặc kệ còn sống hay không, An Nhiên phải tận mát nhìn thấy con gái của mình.
Theo phân tích của cô, 15 tiếng đồng hồ trước, hết thảy đều vẫn bình thường, đương nhiên không ngoại trừ việc ngoài xã hội có một số người đã sớm bị cảm nhiễm bệnh tật trở thành tang thi. An Nhiên nhớ rõ một ngày trước tin tức trên TV đã bắt đầu đưa tin trên đường phố có xuất hiện côn đồ, cũng không biết có liên quan gì đến bệnh tật trong bệnh viện này hay không.
Nhưng bệnh viện này nhất định không phải là nơi cảm nhiễm bệnh đầu tiên, vì An Nhiên còn nhớ rõ ràng khi cô sinh em bé xong, bác sĩ còn rất bình thường đến cặp nhiệt độ và kiểm tra bệnh vàng da của con gái mình. Ông nói khả năng bé bị bệnh vàng da là tương đối cao. Khi cặp nhiệt độ, cơ thể có hơi sốt nhẹ gì đó, ông báo cho cô biết, họ sẽ đưa con gái cô lên tầng 5 khoa sơ sinh, lúc ấy, hết thảy đều bình thường.
Dị biến chân chính phát sinh vào khoảng 5 tiếng đồng hồ trước, ít nhất là trước khi An Nhiên phát hiện y tá kia có vấn đề.
Cho nên thời gian mà người trong bệnh viện bị cảm nhiễm cũng đã qua 5 giờ, con gái cô cũng đã đói bụng ít nhất là 5 giờ trở lên, đây là nếu con gái bé bỏng của cô còn sống, tiền đề là không biến thành tang thi... Phải nghĩ về phương diện tốt, hiện tại cô chỉ cầu mong trong phòng cách ly của khoa sơ sinh không xuất hiện hiện tượng cảm nhiễm, nếu không, An Nhiên lo lắng con gái mình sẽ bị đám bác sĩ y tá bị biến thành tang thi ăn luôn.
"Đây là tầng 4!"
Hồ Trinh nằm trên giường, vẻ mặt sầu khổ lắc đầu:
"Hơn nữa tôi còn sinh mổ, tôi không thể động đậy được."
"Vậy cô chờ ở đây, tôi đi ra ngoài tìm cứu binh."
An Nhiên ngồi dậy, nhìn khăn trải giường.
"Tôi có thể men theo khăn trải giường bò xuống từ cửa sổ."
Nói là làm, An Nhiên ngồi dậy, bắt đầu tìm kiếm trong bao đựng đồ sinh, đầu tiên cô muốn tìm vật dụng nào đó có chút sắc bén, để tiện xé khăn trải giường ra, như vậy mới đủ dài để từ tầng 4 xuống tầng 1. Nhưng trong bao đựng đồ không có thứ nào sắc bén thích hợp, thứ duy nhất có thể cắt là chiếc cắt móng tay cho trẻ con.
"Dùng cái này đi"
Hồ Trinh cắn răng cử động thân thể của mình, trên đầu chảy đầy mồ hôi lạnh vươn người lấy từ ngăn kéo ra một con dao gọt hoa quả đưa cho An Nhiên.
Con dao kia dài khoảng một bàn tay, bao vỏ và chuôi dao màu xanh nhạt, liếc qua cũng biết đây chỉ là loại dao gọt hoa quả bình thường mua ngoài chợ, vài đồng một cái, nhưng hiện tại có một con dao rẻ tiền như này cũng đã quá tốt rồi.
--------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét