An Nhiên nhận lấy con dao gọt hoa quả Hồ Trinh đưa, kéo khăn trải giường nhiễm máu của mình ra, dùng dao cắt một đường nhỏ rồi dùng sức xé ra, "Roẹt", xé khăn trải giường biến thành hai nửa.
Dưới tình huống bình thường đương nhiên An Nhiên không thể dùng sức lực lớn như vậy, huống chi cô mới sinh con xong không quá 15 tiếng đồng hồ, nhưng hiện tại cô không quan tâm được nhiều như vậy, căn bản cô không lo lắng mình đang là một sản phụ, mà cô chỉ biết bây giờ mình là một người mẹ.
Khăn trải giường bị xé thành hai nửa buộc vào nhau cũng chỉ có 2 đến 3 mét, như thế còn chưa đủ, An Nhiên lại cầm dao gọt hoa quả bắt đầu lăn lộn vỏ chăn của mình, nhưng vẫn không đủ. Hồ Trinh bên cạnh vội vàng đưa chiếc chăn trên người cho An Nhiên.
"Khăn trải giường và vỏ chăn này cũng xé ra, miễn cưỡng chắc cũng cũng đủ."
"Hẳn là đủ rồi."
An Nhiên cau mày, toàn thân lại bắt đầu đổ mồ hôi, thật ra cô cũng không biết chiều dài chiếc dây thừng làm từ số vỏ chăn vỏ ga này có đủ hay không, dù sao từ trước tới nay cô là người sống trong khuôn phép, chưa từng trải qua hoạt động bò tường trèo tường linh tinh gì, đối với dùng khăn trải giường đo đạc độ cao cũng không biết, thôi nếu thiếu một hai thước thì mình nhảy xuống cũng được.
Cô đem khăn trải giường buộc lại với nhau thành một đoạn dây thừng, An Nhiên chuẩn bị đem một đầu dây buộc ở đuôi giường sắt của Trần Kiều, bởi vì đuôi giường cô ta cách cửa sổ gần nhất, chiếc giường cũng nặng, ngoại trừ giường của Trần Kiều ra tựa hồ không có nơi khác thích hợp hơn để buộc dây thừng.
An Nhiên chưa kịp thắt nút thì Trần Kiều nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy hét lên:
"Cô không thể để tôi yên tĩnh một chút hay sao?"
Cô ta ngại An Nhiên quá lăn lộn, trong chốc lát xé vải chốc lát lại làm đông làm tây ở bên giường cô, hiện tại tình hình bên ngoài đã làm người cảm thấy khủng hoảng, cô sản phụ giường 16 này còn không ngừng nghỉ, thật sự phiền chết người.
An Nhiên liếc mắt nhìn cô ta một cái, cô không thèm phản ứng cái con người kiều khí này nữa, cho đến khi đem dây thừng cột chắc ở đầu giường Trần Kiều xong, cô ném một đầu khác ra ngoài cửa sổ, cô bám vào cạnh cửa nhìn lan can bên ngoài, trong lòng suy tư, mình túm lấy dây thừng, có thể thuận lợi từ lan can tầng 4 xuống lan can tầng 3 được hay không.
Hiển nhiên, việc bị An Nhiên mặc kệ đã làm hoàn toàn chọc giận Trần Kiều, cô ta ngồi quỳ trên giường bắt đầu liều mạng cởi bỏ đầu dây thừng An Nhiệt cột vào đuôi giường, trong miệng cả giận nói:
"Cô làm cái này có ích lợi gì? Lăn lộn nhiều như vậy có thể làm được gì để chúng ta ra ngoài hay không? Hiện tại biện pháp duy nhất của chúng ta chính là chờ, chờ đợi cứu viện."
"Có ích lợi gì ư? Ít nhất đây là biện pháp duy nhất tôi có thể suy nghĩ ra!!"
Nhìn Trần Kiều tự nhiên cởi bỏ dây thừng, An Nhiên tức giận đẩy cô ta một cái, trực tiếp đẩy ngã Trần Kiều từ trên giường xuống mặt đất, vị này ngã trên mặt đất xong ối ối kêu to, nhìn dáng vẻ ngã xuống không nhẹ, An Nhiên cũng sợ hãi, sống 23 năm, đây là lần đầu tiên cô động thủ với một người, tát Trần Kiều một bạt tai, hiện tại lại bạo lực đẩy cô ta từ trên giường ngã xuống như vậy.
Cái bạt tai lúc trước có thể không làm thương tổn đến Trần Kiều nhưng đẩy cô ta xuống đất có chút nghiêm trọng, An Nhiên nhìn Trần Kiều đang nằm trên mặt đất rên hừ hừ, ý tưởng duy nhất trong đầu cô lúc này là 'xong rồi, cô không thể khống chế được tính tình mình, thế này sẽ không bị Trần Kiều kiện cáo gì chứ'?
Sau đó lại nghĩ, hiện tại bên ngoài tình hình loạn như vậy, phòng bệnh lại không có camera, Trần Kiều muốn kiện cô, cô cũng không có chứng cứ, hiện giờ trước tiên phải đi ra ngoài, tìm cứu viện, cứu đứa nhỏ mới là quan trọng nhất.
-------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét