Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2020

Chương 47 - Dưỡng Oa

47. Cờ và lẵng hoa

Có một vũ khí sắc bén núm vú cao su dỗ dành Oa Oa như vậy, thời gian An Nhiên đi ra ngoài giết tang thi càng ngày càng dài, nếu đã quyết định diệt sạch sẽ tang thi ở tầng 4 và tầng 5 thì cô cũng không thể nhàn rỗi.

Bằng một cây kéo lục tục giải quyết một nửa tang thi ở trên tầng 5 này, tốc độ cô giết chúng càng ngày càng nhanh, giống như đi xe trên lộ trình quen thuộc, chỉ cần không bị hai con tang thi đồng thời vây lấy, cô có thể không hoảng không loạn giải quyết toàn bộ mọi nguy cơ.

Hơn nữa cô bắt đầu có thủ pháp giết tang thi đa dạng hơn, trước kia khi cô giết chúng luôn từ phía sau đầu hoặc thái dương đâm vào, giờ ngẫu nhiên cô cũng sẽ khiêu chiến tang thi từ chính diện.

Ví dụ như đẩy một con tang thi vào tường, cánh tay tóm chặt lấy cổ nó, cầm kéo đâm vào tròng mắt, quấy một quấy, cảm giác được ở bên trong có một nơi cứng cứng cộm lên, đó chính là kim cương ở trong đầu chúng.

Đến ngày thứ bảy, cô đã ăn hết toàn bộ rổ trái cây, chỉ còn lại một chút chocolate và kẹo que, trong lòng cô có chút hốt hoảng, nhìn thi thể chất đầy đất trên hành lang, cùng với một lẵng hoa đã khô héo ở cách đó không xa, trong lòng cô không biết nên muộn phiền như thế nào.

Mấy ngày này nước muối sinh lý cũng tiêu hao rất nhiều, không chỉ dùng để pha sữa cho Tiểu Bảo mà cô cũng phải bổ sung nước cho mình, đồng thời, hai đứa nhỏ mới sinh cũng không thể quá bẩn, cách mấy ngày cô còn phải dùng hai chai nước muối sinh lý và một ít băng gạc sạch sẽ lau thân thể nho nhỏ cho hai đứa. Cô thích nhìn hai đứa bé sạch sẽ, thơm tho, thoải mái, mặc dù bộ dạng của mình dơ bẩn giống quỷ nhưng chỉ cần bọn nhỏ sạch sẽ thì trong nội tâm cô cũng thấy vui mừng.

Cho nên tuy rằng nước muối có rất nhiều, nhưng chung quy sẽ có một ngày dùng hết, nguy cơ lớn như vậy, khiến cô mỗi ngày chờ đợi ở khoa sơ sinh cũng thấy thêm một phần lo âu.

Có đôi khi, ở hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, cô cũng sẽ muốn dùng nước bẩn trong bình lọc tắm rửa một cái.

 Nhưng khi nước chảy ra vẫn vàng vàng đen đen như cũ không biết có thể dùng hay không, cô hứng một bình để trên bàn nhưng vật chất màu vàng kia rất lâu cũng không thấy lắng đọng xuống, vì vậy cô phải từ bỏ ý tưởng dùng nước đó để tắm rửa.

Cô chỉ có thể chờ đến khi mình hôi, dơ đến sắp ngất mới dùng khăn ướt tiêu độc lau qua người, số lượng khăn tuy nhiều nhưng cô không biết còn phải ở trong bệnh viện này bao lâu, vì vậy có thể dùng tiết kiệm một miếng khăn ướt thì cô tuyệt đối sẽ không dùng miếng thứ hai, thường thường phải dùng đến nỗi miếng khăn màu trắng chuyển màu than đen cô mới nỡ vứt bỏ.

Về vấn đề no bụng, An Nhiên chỉ có thể đặt hy vọng ở bên ngoài hành lang, sẽ có người nhà của đứa nhỏ nào đó mang biếu giỏ trái cây hay bánh kẹo gì đó linh tinh cho bác sĩ y tá, cho nên khi cho hai đứa bé ăn no xong, lại thay tã giấy mới khô mát và quần áo cho chúng, cô lập tức đi ra ngoài, bắt đầu săn giết tang thi tìm vật tư ở tầng 5.

Hiện tại ở bệnh viện, người nhà bệnh nhân thường biếu tặng nhân viên y tế cờ băng rôn hơn là đưa trái cây và đồ ăn, An Nhiên ở tầng 5 khoa sơ sinh tìm được mấy chiếc cờ hiệu băng rôn, còn tìm được một lẵng hoa, ngoài hai thứ đó ra cô chưa tìm được cái gì để ăn cả.

----------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét