Lại nói về những người còn sống sót, trong một tiểu khu to như vậy, người còn sống ước chừng khoảng mười mấy người, bao gồm cả 4 người bọn Vương Tân ở bên trong, vốn dĩ tiểu khu này còn chưa xây dựng xong nên chưa có nhiều người vào ở, và có rất nhiều người mua phòng nhưng không ở chỗ này.
Mà phụ nữ cũng còn lại mấy người, sau đó không biết tại sao có hai người bị chết, cuối cùng chỉ còn lại 3 người Tiểu Mỹ, An Nhiên, và Lưu Viện.
An Nhiên gật đầu, hiện tại cô đã có thể nắm bắt đại khái được tình hình trong tiểu khu, cô âm thầm tự nhủ với chính mình, 3 người Vương Tân cô có thế đấu lại nhưng ngàn vạn lần chớ chọc đến người tên là Vân Đào kia.
Sau đó cô vừa định nói với Lưu Viện về kế hoạch mình muốn cướp lại vật tư thì chuông cửa vang lên, cả cô và Lưu Viện đều ngẩn ra, Hằng Hằng thì sợ hãi đến mức ôm chặt lấy cổ Lưu Viện, hiện giờ nghe tiếng chuông cửa không còn đại biểu cho những việc vui mừng ví dụ như "có bạn bè từ phương xa tới chơi" nữa, mà đó chính là tiếng báo hiệu "ác ma đã đến."
"Chị ôm Hằng Hằng vào trong đi để tôi đi xem."
An Nhiên chỉ chỉ cho Lưu Viện vào phòng Oa Oa đang ngủ, sau đó đến bên cạnh cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo ra bên ngoài, không phải người khác, đúng là Vương Tân đang đứng ngoài cửa.
Gã ấn chuông cửa đã lâu nhưng không thấy An Nhiên ra mở cửa, biểu tình đã không còn chút kiên nhẫn, bắt đầu dùng tay đấm cửa, và la lớn lên:
"An tiểu thư, mở cửa đi, tôi biết cô ở bên trong, mở cửa, tôi có việc tìm cô."
Nhìn thoáng qua giống như chỉ có một mình gã ở bên ngoài.
Nhưng cô không dám mở cửa dễ dàng như vậy, cũng không dám dễ dàng tin tưởng hình ảnh từ mắt mèo, bởi vì sau khi nghe Lưu Viện nói, cô càng cảm thấy bọn người Vương Tân không dễ đối phó.
Phải đối phó với Vương Tân một người đàn ông trưởng thành vốn dĩ đã là bí quá hóa liều rồi, nếu là cả 3 người, hoặc một người lợi hại như Vân Đào thì cô chỉ là miếng thịt trên thớt, mặc cho đám đàn ông này băm vằm mà thôi.
Vì thế cô cắn chặt lấy môi dưới, tay luồn ra sau cầm vào tay nắm của con dao quân dụng trên eo, giương giọng nói vọng ra từ bên trong cánh cửa:
"Có việc gì à? Không phải nói là sáng sớm mai mới đi lấy đồ ăn hay sao? Hôm nay muộn rồi, có gì để mai đi."
Ngoài ban công, mặt trời đã ngã về tây, trên mặt hồ sinh thái trải dài một tầng ánh sáng màu cam vàng, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, ánh cam hồng như lửa, chiếu vào từ cửa sổ sát đất, tràn ngập căn phòng.
"Tôi đến đưa đồ ăn cho cô!"
Trong tay Vương Tân cầm một quả táo, gã giơ quả táo lên, đến gần mắt mèo để An Nhiên thấy rõ, Lưu Viện ở phía sau cô nhô đầu ra từ phòng cho trẻ nhỏ, vội vàng lắc đầu với An Nhiên, nhẹ giọng hô:
"Nhiên Nhiên, không thể lấy, không thể mở cửa, gã sẽ bắt nạt cô đấy."
Mỗi lần đều lấy táo ra dụ dỗ phụ nữ mở cửa, gã này không biết đổi chiêu trò mới mẻ hơn à!
An Nhiên ở cạnh cửa nghiêng đầu vẫy vẫy tay với Lưu Viện, ý bảo cô ấy không cần đi ra ngoài, sau đó cau mày, nói với Vương Tân:
"Vương Tân, có vấn đề gì, sáng ngày mai chúng ta lại nói, hiện tại tôi chỉ có một mình ở nhà, thật sự không thuận tiện lắm."
"Mẹ!" Vương Tân ở ngoài cửa cúi đầu mắng một câu, xoay người đi mất.
Cô còn chưa kịp nghĩ gã này đi thật hay đi giả, thì gã lại lộn trở về, dùng sức đá vào cửa nói:
"An Nhiên, TMD, tốt nhất cả đời này đừng ra khỏi phòng, bằng không đến lúc tao tóm được thì...!"
Ý của gã đã rõ ràng, hiện tại gã nhằm vào cô, cô có tránh cũng không được?!
An Nhiên không có khả năng vĩnh viễn luôn ở trong căn hộ này, trước đó gã đã đoạt xe cùng với toàn bộ vật tư của cô, sau đó, lại ức hiếp đến tận cửa, hôm nay cô mà không giải quyết gã thì ngày mai hoặc ngày kia luôn có thời điểm phải đối mặt với gã.
Thừa dịp hiện tại Oa Oa còn chưa tỉnh dậy, cũng không gây ồn ào. Thì cô .......!!!!
----------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét