Thời gian mới trôi qua có một ngày, đến ngay cả với Chiến Luyện còn chưa có thể thích ứng với đột biến như vậy thì càng đừng nói đến An Nhiên nhu nhu nhược nhược. Việc anh bỏ lỡ cuộc điện thoại của vợ cũ, trước kia không phải chưa từng xảy ra, nhưng lần này, từ đây có phải thật sự sẽ biển trời cách mặt hay không?
Chiến Luyện mím chặt môi, cau mày, nhìn di động trong tay như kẻ thù giết cha, di động của anh đã không có tín hiệu !!! Hiện tại làm sao bây giờ? Anh tuổi nhỏ tang phụ, thiếu niên tang mẫu, hổ lang chi năm thì kết hôn, sau một năm thì ly hôn, tính ra trên đời này chỉ sợ có An Nhiên là thân nhân duy nhất, thân nhân "cũ".
Làm sao có thể bỏ xuống được?!
"A Luyện, hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?"
Một người có khẩu âm phía nam, tuổi lớn hơn so với Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm, thoạt nhìn khoảng 35 tuổi, tên là Hoa Luyến Kim, biệt danh là lão Miêu, trên tay hắn là một chiếc ống nhòm không biết lấy được từ đâu, hắn đứng ở cạnh cửa sổ phòng bếp, nói chuyện với Chiến Luyện:
"Không chỉ chúng ta, cả đại đội đều đã biến thành quái vật, theo anh thấy các đại đội khác cũng tương tự bằng không chúng ta phát tín hiệu cầu cứu tại sao vẫn không được đáp lại."
Địa vực Quân khu Đại Tây Bắc rất rộng, đại đội của Chiến Luyện lại thuộc về quân chủng đặc thù của toàn bộ quân khu, theo như bình thường, trừ anh và ba người khác, tất cả đều không may mắn thoát khỏi, chuyện này có thể đã được báo cáo lên lãnh đạo cấp tối cao, nhưng hiện tại lại không hề có động tĩnh gì.
Nơi bọn họ đóng quân khá hẻo lánh, rất khó tiếp xúc với tin tức từ ngoại giới, cho nên hiện tại nên tiếp tục chờ cứu viện hay là nghĩ biện pháp khác?
Chiến Luyện nắm chặt di động trong tay, ngồi trên ghế, buông một chân đang gác xuống, khom lưng, rũ mục, nhìn màn hình di động với hai chữ [Bà xã] kia, đây là xưng hô của An Nhiên, anh vẫn chưa kịp sửa, mỗi một lần nhìn đến hai chữ kia trong lòng Chiến Luyện luôn quay cuồng nhớ đến ngày ấy, vợ cũ của anh khóc nói trong điện thoại.
"Anh luôn luôn không có mặt, thời điểm tôi cần anh nhất, anh luôn luôn không ở bên người, như vậy tôi giống như người đã có chồng hay không? Chúng ta kết hôn một năm, một năm kết hôn tôi chỉ nhìn thấy anh đúng có ba ngày, trong ba ngày này, anh chỉ dùng để lên giường, trừ bỏ lên giường vẫn là lên giường, ngày thường tôi có tam bệnh hai đau gì thì anh ở đâu, ở đâu hả? Nếu anh thiếu đàn bà để lên giường thì anh cần gì phải cưới tôi hả? Anh chỉ tốn chút tiền, ra ngoài tìm vui, như vậy tiêu sài biết bao chứ!"
Thật ra Chiến Luyện vẫn chưa nói với An Nhiên, anh rất giống cô, chỉ hy vọng có một cái nhà, hy vọng thời điểm về nhà, có người đang đợi, sau đó hai người cùng nhau sinh đứa nhỏ, sinh hoạt bình đạm giống như nước, đây cũng là điều anh muốn.
Nhưng khi đó anh tức giận đến muốn bóp chết An Nhiên, tất cả đều nghẹn lại chưa nói, hiện tại không biết có thể mặt đối mặt nói một câu với vợ cũ hay không.
"Tôi phải đi ra ngoài!"
Chiến Luyện nắm di động càng chặt, sau đó nhét thứ đã không còn tín hiệu này vào túi áo ngực, ngẩng đầu lên, nhìn ba người đồng đội còn sót lại, nói lại một lần như chém đinh chặt sắt:
"Ông đây phải ra ngoài, muốn nói rõ ràng với vợ cũ, dù sống hay chết, tôi cũng phải đối diện với cô ấy nói rõ ràng mọi chuyện!"
Dứt lời, anh xoay người đi đến bàn bếp, bắt đầu mở ra vũ khí, hiện tại với quang cảnh bên ngoài, có lẽ những đồng đội kia đã không thể cứu được nữa, vậy trừ bỏ giết ra ngoài không còn con đường thứ hai để đi.
--------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét