Chỉ còn lại ba người đồng đội, ai cũng có thân nhân, bạn bè tất nhiên không thể chờ đợi cứu viện trong căn bếp này được.
Thật ra có đôi khi con người trong lúc đối mặt với thời điểm sống chết mấu chốt sẽ phát hiện ra trên đời này việc làm người ta tiếc nuối nhất đó chính là chưa từng tạm biệt, chưa từng nói một lời hẹn gặp lại với những người thân yêu, không nói cho bọn họ biết mọi việc rồi sẽ tốt thôi, không cần lo lắng cho tôi, một mình tôi cũng sẽ sống thật tốt.
Mặc kệ thân nhân bọn họ có bị "sinh bệnh" hay không, bọn họ cũng muốn gặp mặt đem toàn bộ lời trong lòng nói ra với họ, kể cả những điều chưa từng nói sẽ bày tỏ hết tất cả.
Một trận chém giết như địa ngục cùng cuộc sống lang bạt đang chờ bọn người Chiến Luyện, mà ở nơi xa xôi giữa đất nước, tại Tương Thành, trong bệnh viện, An Nhiên đứng trong toilet nhìn mình trong gương, tự cổ vũ chính mình.
Cô phải kiên cường, hiện tại báo cảnh sát đã vô dụng, Chiến Luyện lại ở Đại Tây Bắc xa xôi, căn bản không thể lập tức bay về cứu cô và con gái, nhưng cô có thể mượn di động gọi điện cho anh, nói lời xin lỗi với anh, nói với anh mình đã sinh cho anh một cô con gái xinh đẹp, dù không xem mặt mũi cô, thì cũng phải xem mặt mũi con gái, Chiến Luyện nên nghĩ cách phái vài người đến cứu đứa nhỏ.
Trong đầu nảy ý nghĩ như vậy, cuối cùng suy nghĩ vốn rối loạn của An Nhiên cũng tìm ra manh mối, cô vội vàng đi ra buồng vệ sinh hỏi mượn điện thoại của Hồ Trinh, kết quả khi cô vừa mượn xong đi vào lại buồng vệ sinh, dựa lên cánh cửa nhìn vào màn hình di động thì nó báo không có tín hiệu, một vạch sóng cũng không có.
An Nhiên trợn tròn mắt.
Này nên làm gì bây giờ? Làm sao bây giờ?? Tất cả đường ra đều bị phá hỏng, toàn bộ cơ hội sống sót đều bị dập tắt. Cô nên làm gì bây giờ? Lập tức, cả người cô như không có sức lực mềm mại ngã xuống mặt đất, cô nhìn vách tường toilet khóc không ra nước mắt.
Giờ chỉ có thể dựa vào chính mình thôi phải không? Hiện tại đã không có người để cô dựa vào, cô chỉ có thể dựa vào chính mình có phải hay không? Cô nghĩ nát óc cũng không có bất luận hy vọng gì, chỉ còn tự mình nghĩ cách mới có thể cứu con gái của mình.... Dù sao từ nhỏ đến lớn, cô cũng chưa từng có người nào để dựa vào, từ trước đến này cô chỉ có dựa vào chính mình mà thôi.
Ngoài cửa, di động của kiều kiều nữ giường 18 cũng không còn tín hiệu, cảm xúc cô ta càng thêm nôn nóng, đi tới đi lui vài vòng trước giường Hồ Trinh, cuối cùng không nhịn được, nói với Hồ Trinh:
"Ma quỷ thật, tôi phải đi ra ngoài tìm anh ta!"
"Nhưng mà ~"
Hồ Trinh quay đầu cau mày nhìn thân ảnh giường 18, khuyên nhủ:
"Thôi đừng đi ra ngoài, An Nhiên không phải nói..."
"Cô tin cô ta à?"
Giường 18 cười nhạo đi đến mép giường kéo cửa phòng ra, muốn đi ra ngoài. Hừm chỉ cần nhìn lướt qua cô cũng biết giường 16 - An Nhiên kia chính là kẻ điên, máu ở trên đùi kia nhất định là dịch sản, dịch sản chảy nhiều như vậy còn không biết đi đổi băng vệ sinh không phải kẻ điên thì là gì?
Cho nên khi An Nhiên nói có kẻ ăn thịt người ở bên ngoài? Ha ha ha ha ... Trong nội tâm Trần Kiều, còn chưa cười nhạo xong thì thấy một gã đàn ông đi qua trước mặt cô, trên trán người này tất cả đều là gân xanh gồ lên, đôi mắt xám xịt, răng nanh dài nhô ra khỏi khóe miệng, thật dài thật dài giống như răng dã thú.
"A!!!!" Trần Kiều sợ tới mức la lên càng ngày càng to, tiếng kêu của cô ta vừa to vừa chói tai cơ hồ bao quát toàn bộ hành lang, khiến "gã đàn ông" đang muốn đi ngang qua trước mặt cô ta đột nhiên dừng bước, chậm rãi xoay người lại, nhanh chóng tỏa định hướng về phía Trần Kiều. Đồng thời, toàn bộ đám người trên hành lang, sau khi di động An Nhiên tắt máy đã tỏa ra tứ tán, giờ cũng dần dần du đãng hướng về phía âm thanh chói tai kia.
--------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét