Vì thế, trong lòng An Nhiên kiên quyết, trực tiếp túm Trần Kiều đang nằm trên mặt đất kêu to kéo đến bên cửa sổ.
"Cô xuống trước đi!"
"Tôi không... cô điên à! cô không nhìn thấy đây đang ở tầng mấy ư!"
Bảo cô ta túm dây thừng bò từ tầng 4 xuống, cho rằng cô là Batman hay sao, đương nhiên Trần Kiều không làm, hiện tại đã giữa trưa 12 giờ rồi, trời còn chưa sáng, cô ta vừa mệt lại vừa đói, chỉ muốn ngã vào giường chờ chồng cô đến cứu, cho nên An Nhiên này muốn trèo xuống hay nhảy lầu thì có liên quan gì tới cô chứ?!
Trần Kiều cũng không rảnh để lo lắng đau đớn do An Nhiên đẩy ngã. Cô ta lăn lộn, liều mạng giãy giụa.
An Nhiên có chút thoát lực, nhưng ý chí liều mạng đang thiêu đốt trong lòng, đôi tay cô bắt lấy quần áo của Trần Kiều, thanh âm giận dữ đè thấp hét lên:
"Cô phải xuống cho tôi, cô phải xuống trước, cô mà không đi xuống tôi sợ cô ở trên cởi dây thừng của tôi."
Thiệt tình đừng trách suy nghĩ của An Nhiên quá âm u, chủ yếu là hành vi cởi dây thừng của Trần Kiều vừa rồi đã khiến cho An Nhiên lo sợ, cho nên đương nhiên An Nhiên muốn Trần Kiều phải đi xuống cùng, hơn nữa là Trần Kiều đi xuống trước cô.
Lúc này, dường như nghe thấy thanh âm cãi nhau trong phòng bệnh, tang thi bên ngoài lại va chạm rất mạnh vào cửa phòng, Trần Kiều và An Nhiên đồng thời cùng ngẩn ra, cũng không dám cãi nhau, ngươi buông ta, ta thả ngươi, hai người cũng không quấn lấy nhau nữa cứ như vậy đứng ở bên cửa sổ, động cũng không dám động.
Thanh âm tông cửa dần giảm đi, An Nhiên liếc sang Trần Kiều một cái, cô mặc kệ Trần Kiều có muốn hay không, tóm lại Trần Kiều không trèo xuống cô cũng không thể đơn độc một mình đi xuống được.
Hồ Trinh nằm trên giường, giãy giụa muốn ngồi dậy, vẻ mặt ưu sầu nhìn An Nhiên, lại nhìn Trần Kiều, đang muốn mở miệng khuyên giải an ủi hai người đoàn kết một chút lại thấy An Nhiên đi đến mép giường 16, cầm lấy con dao gọt hoa quả vừa nãy tiện tay cô để ở trên đệm, rút dao ra khỏi vỏ, đi đến bên người Trần Kiều, kề dao ở cổ họng cô ta.
"Không, An Nhiên!"
Hồ Trinh nóng nảy, la thất thanh, Trần Kiều bị dọa choáng váng, đứng ở mép giường của mình nhìn khuôn mặt muốn hỏng mất của An Nhiên, hiện ra sát khí, cô ta sợ tới mức bắt đầu kêu loạn:
"Tôi... tôi không phải thật sự muốn cởi dây thừng của cô, nếu cô xuống, tôi ... sẽ không làm vậy... Không biết nặng nhẹ hại cô, hại cô... tôi phải ngồi tù đấy."
"Câm miệng, hiện tại tôi đã không còn gì hết, tôi cũng chỉ còn có con gái của mình thôi, tôi cần phải đi ra ngoài, phải còn sống đi ra ngoài!"
An Nhiên thừa nhận, hiện tại cảm xúc của cô đã hỏng mất, một người cảm xúc đã sụp đổ rồi thì nói cái gì họ đều sẽ không nghe vào. Cô đã ly hôn, không có nhà không có xe không có người đàn ông vững chãi để dựa vào, con gái là huyết mạch thân thiết nhất trên đời này, hiện tại con gái của cô đang ở khoa sơ sinh, sống chết chưa biết, cô phải đi ra ngoài, đem bệnh tình hình của toàn bộ cái bệnh viện này báo cho bên ngoài, sau đó mang theo cứu viện trở về cứu đứa bé.
Hơn nữa phải thật nhanh.
Bởi vì em bé không nhịn đói được, thời gian càng kéo dài, An Nhiên sợ con gái của cô sẽ bị chết đói, hoặc sẽ bị những bác sĩ y tá đã bị biến thành quái thú ăn luôn.
"Tôi... tôi... tôi không cần, tôi sợ lắm, tôi không muốn đi xuống, tôi không muốn ~~~ tôi thật sẽ không cởi dây thừng của cô, thật sự đấy."
Trần Kiều bị dao của An Nhiên đè ép, từng tấc từng tấc đè lên yết hầu của cô ta, Trần Kiều dần bước lùi lại. Cô ta khóc, khóc đến thở hổn hển, sau đó dưới sự hiếp bức của An Nhiên, nắm chặt dây thừng trong tay, khóc sướt mướt bò lên, treo ra lan can, cầu xin An Nhiên.
"Cầu xin cô, thả tôi đi, tôi sợ lắm, thật sự sợ lắm, tôi bị sợ độ cao, cầu xin cô!"
---------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét