Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2020

Chương 39 - Dưỡng Oa

39. Không có nước

An Nhiên nằm cùng hai đứa nhỏ trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, cô cảm thấy có cái giường thật là một niềm hạnh phúc, nhân sinh khó được an nhàn như vậy, cả đời này cô đều không muốn đi ra ngoài nữa.

Nhưng mà đó không phải hiện thực.

Một lát sau không để giấc ngủ An Nhiên được sâu, Tiểu Bảo lại bắt đầu khóc, An Nhiên cho bé bú một bình sữa cuối cùng đã được pha sẵn, cô nghĩ, nơi này tuy rằng có sữa bột và tã giấy, nhưng lại không có nước.

Trên tường phòng ngoài tuy rằng có một cái máy lọc nước với công năng đun nước nóng, nước ở bình lọc không phải là loại màu đen như lúc trước nhưng nước chảy ra cũng mang một màu nâu đất, cô nghĩ hệ thống lọc nước của bệnh viện đã như thế này thì càng đừng nói gì đến ở máy lọc nước bình thường trong nhà.

Nguồn nước có bị ô nhiễm hay không cô không biết, nhưng là một người hiện đại, ai dám uống loại nước vàng vàng đen đen này chứ? Mặc dù người lớn dám uống nhưng sao dám cho trẻ sơ sinh uống hả?

Cho nên cô phải đi ra ngoài tìm nước uống.

An Nhiên nghĩ đến nước khoáng mà cảm thấy có chút miệng khô lưỡi đắng, trạng thái khó chịu này khiến con người bực bội, nói thật trạng thái hiện tại của cô đã vượt qua cực hạn của thân thể, hai đứa nhỏ thỉnh thoảng lại kêu khóc. Trong chốc lát lại đi tiểu chốc lát lại ị phân, cô muốn chợp mắt cũng không có thời gian, rất vất vả mới có thể cho hai đứa bú no, chờ chúng đi ngủ, cô còn phải ra ngoài giết tang thi giải quyết nguy cơ sinh tồn.

Mà con gái Oa Oa của cô chỉ uống sữa mẹ, sữa của cô chỉ đủ cho một mình bé, nếu cho thêm một đứa nhỏ bú nữa thì sữa của cô sẽ không đủ, dù không cần tìm nước để pha sữa cho Oa Oa nhưng bởi vì có thêm một đứa nhỏ, cho nên vốn dĩ cô đã mệt chết rồi còn phải đi tìm nước pha sữa cho đứa bé kia.

Cô không phải thiên sứ, không có tính thiện lương ôn nhu trời sinh, cô chỉ là một tiểu dân phố phường, ích kỷ và tầm nhìn hạn hẹp, cũng không biết Chiến Luyện có bị mù hay không mà nhìn trúng cô, còn cứng rắn lừa cô đi kết hôn! 

Cô một người phàm tục như vậy, cũng sẽ có lúc sẽ tính toán thiệt hơn, liên quan đến lợi ích được mất sống còn, tất nhiên cô cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình.

Không nói những thứ khác, bởi vì con trai của Trần Kiều còn sống, nên những việc cô phải làm nhiều gấp đôi so với bình thường, chăm sóc, chiếu cố một đứa nhỏ vốn là một việc hết sức khó khăn và vụn vặt, hiện tại lại còn 2 đứa, huống chi đây là ở mạt thế, ai gặp chuyện như cô, ai sẽ không sinh ra bực bội đây? Bất luận kẻ nào cũng đều như thế cả, đúng không?!

Còn nữa, con trai của Trần Kiều không phải con ruột của cô, dựa vào cái gì Trần Kiều không thèm quan tâm mà cô phải đi nhọc lòng?

Nhưng!

Thật lòng mà nói, may mắn đứa bé của Trần Kiều gặp được An Nhiên, nếu là bất luận kẻ nào khác gặp tình huống như này, ai sẽ đi quan tâm đứa nhỏ còn sống hay chết? Chắc hẳn đã sớm vứt đứa nhỏ sang một bên chẳng thèm quan tâm.

An Nhiên vừa tức giận vừa yên lặng tặng mình một vòng nguyệt quế dành cho thiên sứ, những việc nên làm cho con trai của Trần Kiều cô vẫn làm không thiếu thứ gì, chỉ là trong lòng cô không phục mà thôi, nhưng có thể làm sao bây giờ? 

Tức giận, bực bội trong lòng có thể xả vào một đứa nhỏ mới hai ngày tuổi hay sao? Nhất định là không thể rồi! Cho nên An Nhiên phải mang bé ra ngoài, đưa xuống lầu bốn. Tinh lực cô hữu hạn không thể nào vừa mở đường máu tìm con đường sống sót lại vừa phải gồng lên mang hai đứa nhỏ nhảy nhót lung tung.

Cô muốn trả đứa bé này cho Trần Kiều.

Nhưng mà Trần Kiều kia ở lan can tầng 3 không biết có bò lên tầng hay trèo xuống hay không nhỉ? Hoặc có khi đã đói chết tại chỗ rồi, nhưng tầng 4 không phải còn có Hồ Trinh giường 17 hay sao?

----------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét