An Nhiên muốn xuống tầng 4 tìm Hồ Trinh và Trần Kiều, ôm hai đứa nhỏ vào được cầu thang thoát hiểm là có thể xuống, nhưng tầng 4 nhiều tang thi như vậy, cô giải quyết như thế nào đây? Nếu đang trong quá trình giải quyết từng con tang thi mà Oa Oa và Tiểu Bảo khóc, thì cô nên làm gì bây giờ?
Để hai đứa nhỏ ở lại hay là ôm chúng cùng đi giết tang thi?
Nếu là bình thường khoảng cách giữa tầng trên tầng dưới chỉ cần đi hai bước đường là có thể đến nơi, nhưng tại đây nơi giống như trong một bộ phim kinh dị như này, đó là việc khó như lên trời.
Sống lưng An Nhiên dán chặt vào bức tường lạnh lẽo, cô lặng lẽ di chuyển đến gần cái nôi của trẻ nhỏ kia, một bước, hai bước, ánh mặt trời ngoài bệnh viện đang chiếu vào toàn bộ hành lang mang đến một chút ấm áp.
Cô dán sát thân thể mình vào bức tường tưởng chừng như giấy dán, đột nhiên cô dừng bước chân lại, ngay trước mặt là một con tang thi đi sát qua, con này không cao, chỉ khoảng 1m65, cao hơn An Nhiên một chút, cơ hội tốt nha, An Nhiên không hề nghĩ ngợi, nâng cái nhíp trong tay lên, đâm vào cái ót của con tang thi này.
Xúc cảm dùng nhíp không bằng xúc cảm dùng dao gọt hoa quả, dù sao thân nhíp quá tinh tế mỏng manh cảm giác cầm không được chắc chắn, nhưng An Nhiên dùng "uy lực" mà cô không biết từ đâu tới, thọc sâu cái nhíp vào đầu tang thi, nhưng tay cô có mồ hôi, cái nhíp chui vào đầu tang thi xong con tang thi trượt xuống, kéo theo cái nhíp trơn tuột khỏi tay An Nhiên. Cô không lấy được cái nhíp ra.
Mắt thấy mấy tang thi ở gần đó xoay người lại vì tiếng con tang thi này ngã xuống đất, nhưng phải nhanh chóng không để chúng xác định phương hướng bằng thanh âm, lòng bàn tay An Nhiên đều là mồ hôi, cô hít sâu một hơi, vẫn là bất đắc dĩ lấy dao gọt hoa quả ra, bổ một dao vào yết hầu con tang thi dưới mặt đất, cắt xuống toàn bộ đầu nó.
Sau đó nhặt viên kim cương vừa chảy ra từ não con tang thi, tiếp tục di chuyển hướng đến nơi để cái nôi và ba lô kia.
Dọc theo đường đi, chỉ cần tìm đúng cơ hội, cô sẽ dùng con dao gọt hoa quả sứt mẻ đâm vào đầu những con tang thi ở gần đó, nghiệp vụ càng thêm thuần thục, lá gan của An Nhiên cũng càng ngày càng lớn, chém giết đến cuối cùng cũng xách được cái nôi lên, ba lo to dày nặng thì đeo trên lưng, hiện giờ cô cảm thấy thật ra những con tang thi kia cũng không có gì đáng sợ.
Ít nhất, cũng chỉ cần dùng một con dao gọt hoa quả cẩn thận đâm đúng hướng, cô đâm vào đầu óc của chúng dễ dàng như đâm vào một quả dưa hấu, chọc một cái chết một cái.
Cũng không biết là do thể lực của cô tăng lên hay do sọ não của tang thi không cứng rắn như sọ não của con người, chắc bởi vì lý do thứ hai, bởi vì dù sao chúng cũng là giống loài bị biến đổi, có chỗ nghịch thiên thì tất nhiên cũng có nhược điểm.
Tay cô cầm cái nôi lưng cô đeo ba lô, xoay người trở về hành lang bên trong, vòng về phòng cách ly, đi vào phòng nghỉ, cô tiêu tốn không đến 1 giờ, cho nên Oa Oa cùng Tiểu Bảo còn chưa có tỉnh.
Vì thế cô ngồi trên giường, nhìn vào chiếc nôi kia, nó còn mới tinh chưa từng sử dụng, nhìn cực kỳ tinh xảo, phỏng chừng được mua mấy ngàn đồng ở cửa hàng mẹ và bé, nếu đặt em bé ở bên trong sẽ được bao bọc chặt chẽ rất an toàn, mấu chốt là cái nôi còn có đai an toàn, chống va đập hay lay động, còn có thể đặt trong xe oto.
Sau đó cô lại mở ra chiếc ba lô phình phình kia ra, có một ít sữa bột nha, tã giấy nha, còn có vài bộ quần áo của trẻ sơ sinh.
----------------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét