Việc tiếp theo bây giờ là mang hết đồ lên xe, dựa theo kế hoạch của An Nhiên, cô với Oa Oa sẽ lái xe của chồng cũ đi trước mở đường, còn Hồ Trinh và Trần Kiều mang theo A Văn đi ở xe sau, hai chiếc xe đều sẽ chất đầy vật tư.
Sau đó đi ra cửa bệnh viện thì đường ai nấy đi.
Sự quan tâm của cô với hai người này cũng nên dừng lại ở đây thôi.
Nhưng từ xưa đến nay An Nhiên đều thiện lương, mà Hồ Trinh và Trần Kiều từ khi mạt thế đến giờ chưa từng động thủ giết một con tang thi nào, cô lo lắng sau khi hai cô ấy rời khỏi mình sẽ không tiếp nhận được những đột biến trong sinh hoạt đột nhiên thay đổi, huống hồ còn mang theo một đứa nhỏ.
Vì thế cô tính tìm một cơ hội thích hợp, chờ cho vật tư đều thu thập xong sẽ triệu tập Hồ Trinh và Trần Kiều đến một nơi, nói chuyện này cùng hai người họ, cô sẽ đem hết những yếu điểm của tang thi và những thủ pháp hạ dao thế nào để có thể dùng một dao đoạt mạng, tất cả, tất cả truyền thụ cho hai người.
Chung quy thì, tuy rằng cô khá là chán ghét Trần Kiều còn Hồ Trinh lại ba phải, nhưng An Nhiên vẫn hy vọng hai người có thể còn sống sót, thật sự, không vì cái gì khác, chỉ vì ba người họ đều ở cùng nhau một thời gian trong cái bệnh viện to như vậy, dù cho có ồn ào nhốn nháo, gây rối với nhau bao nhiêu thì vẫn còn chút tình cảm, và cuối cùng cũng vì hai người còn phải chăm sóc A Văn, chỉ có như vậy mà thôi.
Hai xe vật tư lớn, An Nhiên mặc kệ Hồ Trinh và Trần Kiều muốn để đồ gì lên xe, cô chỉ trầm mặc và cố chấp đem hết đồ mình tìm được mang lên, bao gồm chiếc nôi nhìn cực kỳ xa hoa nhưng an toàn cho trẻ nhỏ, nó được đặt ở ghế sau của ghế điều khiển.
Còn có số hoa hoa cỏ cỏ của cô, vốn dĩ An Nhiên muốn đem toàn bộ số hoa để vào trong xe nhưng nghĩ lại thì không thể, trên đời này có nhiều hoa cỏ như vậy, làm sao có thể đem mang tất cả bọn chúng lên xe của mình được?
Vì thế An Nhiên chỉ chọn một chậu hoa tuyết sơn phi hồng nở sáng lạn nhất, nhất ý cô hành - mang ý nghĩa sức sống mạnh mẽ trong mọi hoàn cảnh khó khăn, cô để nó vào thùng xe phía sau.
Trong tầng hầm tối tăm, chỉ có ánh sáng của chiếc đèn khẩn cấp trên tường còn phát ra chút ánh sáng mỏng manh, nhưng ánh sáng ấy cực kỳ yếu ớt, nhìn dáng vẻ dường như cũng không còn được bao lâu, rất nhanh toàn bộ sẽ chìm trong bóng tối hắc ám.
Trần Kiều đi phía sau An Nhiên về xe của mình, trên tay cô ta bê một thùng quần áo, bỏ vào cốp xe, trong miệng còn oán giận An Nhiên nói:
"Chúng ta còn có rất nhiều đồ muốn mang, cô mang một cái nôi cho trẻ con đã chiếm một chỗ ngồi ở phía sau rồi, cái nôi này có ích lợi gì hả?
Nếu cô muốn, chờ sau khi chúng ta ra được khỏi đây, tôi sẽ cho cô 100 cái, còn có chậu hoa này nữa, cuối cùng nó dùng làm gì chứ?"
Để cái nôi ở trong xe còn tạm chấp nhận, bởi vì dù sao An Nhiên phụ trách đi trước mở đường, một mình cô lái một chiếc, không gian trong xe cũng rất lớn, cho nên ghế sau chỉ để một cái nôi cho trẻ con Trần Kiều cũng không ý kiến, nhưng điều làm cho người khác không thể lý giải là An Nhiên này còn để một chậu hoa ở thùng xe phía sau!
Một chậu hoa tuyết sơn phi hồng đang e ấp nở cực kỳ sáng lạn, hoa này chỉ đẹp thôi, bỏ vào thùng xe thì có thể ăn hay có thế uống hả????
An Nhiên không nói chuyện, căn bản cô không muốn đáp lời lại với Trần Kiều, lát nữa cô sẽ tuyên bố quyết định của mình với hai người họ, sau khi lao ra khỏi bệnh viện, cô sẽ về nhà tìm con dao của chồng cũ, còn Hồ Trinh và Trần Kiều tự mình đi tìm người giúp đỡ như chính phủ hay cơ quan nào đó đi thôi, sau này nếu có duyên thì sẽ gặp lại.
Sau đó, An Nhiên đứng ở bên cạnh xe mình, trong lòng đang yên lặng cân nhắc nên nói quyết định kính bạo này như thế nào thì trong lòng ngực Oa Oa bắt đầu rầm rì tỉnh dậy, đầu nhỏ lông xù xù đang củng lên bộ ngực của cô, còn vươn đầu lưỡi nhỏ liếm lên quần áo sạch mà cô vừa đổi, cô vội vàng hơi đẩy đầu của bé ra không cho bé con liếm vào quần áo của mình.
----------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét