644. Tín nhiệm
Người bị hại kia giãy giụa co giật, ruột non ruột già từ miệng vết thương trào ra, hiện trường cực kỳ huyết tinh.
"Mẹ!!!!"
Người kia nhặt ruột của mình lên, chỉ vào chính mẹ đẻ của mình, vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn mẹ ruột, bởi vì người xuống ta thọc hắn chính là mẹ đẻ.
Lại có người chết ngay lập tức, có người bị một dao cứa vào động mạch cổ, máu phun ra bốn phía.
Có người bị chính anh em của mình giết nhưng không chết, vì thế giơ con dao trong tay thọc một dao về phía người anh em của mình, bắt đầu tàn sát lẫn nhau.
Chiến Luyện ở trong phòng trà, gắt gao bảo vệ An Nhiên cùng Oa Oa, khuôn mày hắn không dám lơi lỏng, nhìn đám người vật lộn náo loạn như một nồi cháo, nói với Lạc Phi Phàm:
"Phi Phàm, Trần Triều Phát bắt đầu động thủ với những người bên cạnh, chút nữa chúng ta gặp lại."
Nói xong, Chiến Luyện che chở An Nhiên cùng Oa Oa mang theo Tiểu Bạc Hà trực tiếp vào cầu thang thoát hiểm, chạy lên tầng 4, đón Triệu Như cùng Lưu Toa Toa, để mấy người phụ nữ các nàng ở bên nhau.
"Tình huống có chút loạn, sau khi ta rời đi đừng mở cửa cho bất luận kẻ nào, trừ bỏ ta."
Chiến Luyện dặn dò An Nhiên, nàng ngồi trên giường ôm Oa Oa, hắn ngồi xổm trước mắt nàng, Chiến Luyện cúi người, hôn hôn khuôn mặt An Nhiên, lại hôn hôn cái trán Oa Oa, nhìn An Nhiên, rất nghiêm túc nói thêm:
"Sau khi ta rời khỏi cánh cửa kia, nhớ rõ, không mở cửa cho bất luận kẻ nào, mấy người phụ nữ các ngươi sẽ không có người yêu cầu các ngươi hỗ trợ gì."
An Nhiên gật gật đầu, duỗi tay, thả một chiếc lá cây màu xanh vào trong lòng bàn tay Chiến Luyện, hắn cúi đầu nhìn nhìn, ngầm hiểu rồi nắm chặt lá cây kia, sau đó nhìn An Nhiên cười cười, đứng dậy, ra khỏi cửa.
Trên hành lang tầng 5, tất cả đều là cây mây xanh tốt, cũng có người ở trong phòng, trốn tránh không dám đi ra ngoài, phòng họp tầng 4 còn mấy người bị thương đang nằm, được Lưu Toa Toa dùng dị năng nhanh chóng chữa khỏi cứu sống, bọn họ cũng đóng chặt cửa phòng, không dám mở cửa cho bất luận kẻ nào.
Trong phòng, An Nhiên chờ Chiến Luyện sau khi rời khỏi, nhẹ nhàng đặt Oa Oa đang ngủ xuống giường đệm, đắp chăn lên, lúc này mới đứng dậy, đi đến cạnh cửa, khóa chặt phòng lại.
Quay đầu, thấy vẻ mặt Triệu Như lo lắng sốt ruột hỏi:
"An Nhiên, tình hình ở tầng 1 như thế nào?"
"Quá rối loạn."
An Nhiên biết tầng 1 đang là một đống hỗn loạn, những người đó bắt đầu ngươi giết ta ta giết ngươi bởi vì không ít người bị chính người bên cạnh đâm thọc, có thể là do Trần Triều Phát quấy phá, nhưng cũng có khả năng là người một nhà thọc người một nhà.
Ngày thường có chút mâu thuẫn nhỏ gì đó hoặc có oán hận chất chứa đã lâu, giờ thừa cơ hội này, xuống tay với người bên cạnh, đây cũng không phải không có khả năng, rốt cuộc bọn họ có thể đẩy trách nhiệm lên ngươi Trần Triều Phát, nói chính mình bị không chế bởi Trần Triều Phát ẩn hình.
Nhân tâm, tại thời khắc này, đặc biệt được bộc lộ ra.
"Thật đáng sợ, thật đáng sợ."
Lưu Toa Toa nghe An Nhiên nói, mặt tái nhợt, hai tay ôm lấy cơ thể, ngồi ở mép giường, không dám tin tưởng hỏi:
"Bọn họ không thể cho nhau một chút tín nhiệm nào sao? Nói không chừng những người động thủ giết người đúng là bị Trần Triều Phát khống chế a."
Triệu Như ngồi trước bàn trang điểm, nghe lời Lưu Toa Toa nói xong trên mặt có một mạt bi thương:
"Tín nhiệm ư, ở trong lòng nhân loại, quá trân quý đi, đặc biệt ở mạt thế này, ai cũng không thể tín nhiệm."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét